Phù Đồ Nữ Tướng - Chương 120: Phù Đồ Nữ Tướng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:50
Mấy người vốn còn phản đối cũng trầm mặc, nếu có thể lợi dụng thích đáng, lấy sức chiến đấu của binh mã Vu Việt, tiêu diệt toàn bộ địch nhân cũng không phải là không có khả năng.
Vu Việt làm việc quyết đoán, đã có quyết nghị thì ngay lập tức ra lệnh cho binh lính tìm địa phương thích hợp để mai phục, năm ngàn kỵ binh còn lại thì được Vu Việt sắp xếp vây ở rừng rậm bên ngoài sơn cốc, để chặt đứt đường lui của quân địch.
Mặc Phi lẳng lặng núp trong một nơi bí mật gần đó, trái tim nảy lên không theo quy luật, vô cùng khẩn trương đối với cuộc chiến sắp xảy ra.
Không bao lâu, cách đó không xa có mấy thám báo tiến đến dò đường, khó tránh bị phát hiện, ngay từ đầu Vu Việt đã cho binh lính ẩn núp rất kín đáo, cách khá xa đoạn sơn cốc hẹp dài, thám báo thường sẽ rất khó phát hiện.
Mặc Phi nhìn thám báo xa xa vội vàng rời đi, sau đó lại nhìn Vu Việt điều khiển binh lính bắt đầu khuân vác đá tảng, chuẩn bị thật tốt.
Chỉ khoảng một canh giờ, quân địch mà mọi người chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt, bọn họ hành quân với tốc độ rất nhanh, dưới ánh mặt trời chói chang, thoạt nhìn đặc biệt mỏi mệt. Nếu là dưới tình huống này, người thống lĩnh đội quân hẳn phải phái người vào núi cốc xem xét lại một lần nữa, đồng thời phân nhóm đi qua, thế nhưng lần này lại thẳng tắp mà xông vào sơn cốc.
Ánh mắt Vu Việt nghiêm túc, ra hiệu cho tướng lĩnh bên cạnh phát ra ám hiệu tiến công.
Chỉ nghe “Bịch, bịch, ầm” Tiếng tảng đá rơi vang lên, tinh thần binh lính hai bên sơn cốc chấn động, g.i.ế.c chóc nổi lên bốn phía, sau đó là tiếng rầm rầm của đá lăn, giống như mưa tên trút xuống.
Binh mã U Quốc nhất thời hỗn loạn một trận, sợ hãi kêu, đau đớn kêu, rống giận hỗn hợp, càng nhiều người hốt hoảng hướng ra phía ngoài sơn cốc mà chạy, ngay cả thống lĩnh đội quân thét lên ra lệnh cũng không nghe. Chỉ có điều, so với binh lính trong cốc, những người ở ngoài sơn cốc lại càng thêm thê thảm, hắc thiết kỵ của Vu Việt không phải chỉ là hư danh, năm ngàn binh mã như kiếm nhọn, đan xen vào quân địch, đao đao sắc bén, bộ binh không hề có lực chống cự, hoàn toàn là nghiêng về một bên.
Trong nháy mắt, quân địch mất đi chiến ý, giống như sơn dương đợi bị làm thịt, giãy dụa chờ chết.
Vu Việt dẫn dắt binh lính, dồn toàn bộ địch binh còn lại, vây c.h.ế.t trong sơn cốc, trận tập kích này chỉ giằng co nửa canh giờ, kết thúc trong đại thắng của Vu Việt.
Ba vạn địch binh, bị diệt toàn bộ.
Mùi m.á.u tươi nồng nặc làm cho Mặc Phi cảm thấy hết sức khó chịu, nàng nhịn xuống xúc động bịt mũi, lẳng lặng nhìn binh lính rửa sạch chiến trường. Đây mới chỉ là một chiến dịch loại nhỏ, Mặc Phi ở ngoài sơn cốc, thậm chí không nhìn thấy tràng cảnh g.i.ế.c chóc, huyết nhục bay tứ tung như thế nào, nhưng nghe thấy từng trận tiếng c.h.é.m g.i.ế.c cùng âm thanh hoảng sợ đã đủ để làm người ta kinh hồn táng đảm rồi.
Mặc Phi không ngừng nhắc nhở chính mình, đây là loạn thế, bản thân phải thích ứng với g.i.ế.c chóc, thích ứng với huyết tinh, thích ứng thời đại cường giả vi tôn* này.
* Cường giả vi tôn: người mạnh làm vua.
Nhìn những người xung quanh, cho dù là tiểu binh lính chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi cũng đã tập mãi thành thói quen.
“A.” Cô Hạc cười nói, “Quả nhiên binh lính của Nhung Trăn Vương lợi hại, cho dù không tập kích bất ngờ, có lẽ cũng có thể tiêu diệt đoàn quân địch này nhanh chóng.”
Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi, không nói lời nào.
Suy nghĩ bên trong nội tâm của nàng hoàn toàn không biểu hiện ở trên mặt, đương nhiên Cô Hạc cũng không theo đó mà biết được, khi hắn và những người xung quanh nhìn vào, vẻ mặt như vậy ngược lại là bình thường.
Xử lý xong mọi việc đã là lúc hoàng hôn. Vu Việt dẫn dắt binh lính tiến vào trong rừng, tìm được địa phương thích hợp xây dựng trại đóng quân tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai sẽ gia tốc hành quân.
Mặc Phi ngồi một mình ở bên trong lều trại, vuốt Ngọc Phù, đọc Tâm Kinh bảy lần, đợi sau khi nội tâm đã bình tĩnh trở lại, nàng đi ra ngoài lều trại.
Bên ngoài, binh lính đang đốt lửa trại, nấu nướng đồ ăn, bọn họ kể chuyện cười về cười chiến tích hôm nay, trên mặt mang theo một loại kiêu ngạo.
“Phù Đồ, lại đây.” Giọng nói của Vu Việt ở cách đó không xa vang lên.
Mặc Phi xoay người nhìn hắn, sau đó chậm rãi bước qua.
Giết chóc lần này chỉ mới là bắt đầu thôi. Thế thì để nàng nhìn xem thật kĩ chiến tranh ở thời đại này vậy! Sinh mệnh như cỏ rác, thứ duy nhất nàng có thể nắm chắc là tâm của chính mình!
Sống có thể huy hoàng, c.h.ế.t cũng không hối tiếc.
Ba vạn quân cứu viện tiến đến thành Thái Duyên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thừa dịp các thành trì còn lại của U Quốc còn chưa biết được tin tức, Vu Việt dẫn dắt binh mã, lấy tốc độ nhanh chóng bất ngờ tấn công vào Nguyên Châu cùng với vài toà thành lân cận, dứt khoát đánh cho U quân liên tiếp tháo chạy, trong quá trình dồn ép đến gần Lạc Châu, quân binh coi giữ mấy toà thành nhỏ, kẻ thì bỏ thành chạy trốn, kẻ thì chủ động đầu hàng, đối với binh lính đầu hàng, Vu Việt cũng không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, nhưng quân dân mà có ý đồ phản kháng hoặc là chạy trốn thì sẽ bị c.h.é.m g.i.ế.c toàn bộ.