Phù Đồ Nữ Tướng - Chương 265: Phù Đồ Nữ Tướng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:01
Tộc Liệt Ưng giận dữ, bọn họ tập kết với tốc độ cực kì nhanh chóng, một mặt phái ra một bộ phận binh lực đi tìm kiếm những kẻ lẻn vào, phần lớn bộ phận còn lại sẽ chạy theo những chiến mã đã trốn thoát. Phải biết rằng thuần hóa ngựa không dễ dàng, một con ngựa hoang, muốn thành một chiến mã đạt yêu cầu thì cần phải tiêu tốn một khoảng thời gian không ngắn, không có ai coi trọng những chiến mã của bản thân như những chiến sĩ thảo nguyên này.
Bãi chăn ngựa có số lượng khổng lồ, thế nhưng đã bị những kẻ lẻn vào đuổi chạy hơn hai nghìn con, bầy ngựa điên trốn chạy gây ra tổn thất kinh người, binh lính của tộc Liệt Ưng cần phải vây kín được bầy ngựa, sau đó lợi dụng tiếng huýt sáo để khống chế chúng nó.
Một màn biến cố như vậy đã phân tán chiến lực của mấy trăm người trong tộc Liệt Ưng, đồng thời khiến cho phần lớn số binh lính không có chiến mã để cưỡi trong thời gian ngắn.
Vu Việt: “Một khi xuất hiện rối loạn, hỏa hoạn trong doanh địa chắc chắn sẽ khiến cho chủ lực của bọn chúng cảnh giác, như vậy thì an toàn của Phù Đồ sẽ trở thành tai hoạ ngầm lớn nhất.
Tê Túc: “Cho nên chúng ta phải phái người ẩn nấp gần lều trại của Phù Đồ trước, một khi có tín hiệu sẽ lập tức cứu người.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?” Mặc Phi đứng lên hỏi.
Cô Hạc nhíu mày: “Không biết.” Trong lòng hắn lại đoán, chẳng lẽ có người lẻn vào được? Nhưng mà trên vùng thảo nguyên này, ai dám đối đầu với tộc Liệt Ưng đây?
【 Có người tới cứu ngươi rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi. 】Bên tai Mặc Phi bỗng truyền đến lời nhắc nhở của Trạm Nghệ.
Mặc Phi vội nói: “Bảo Tôn, thu dọn hòm thuốc của ngươi đi. Cô Hạc, có lẽ có người tới cứu ta, ngươi cõng ta, chuẩn bị trốn.”
Cô Hạc cũng không do dự, một tay cõng Mặc Phi trên lưng, sau đó dùng dây thừng cố định nàng lại, tay kia cầm một chiếc áo choàng đắp lên người nàng.
Động tác của Bảo Tôn cũng lưu loát, chỉ chốc lát đã thu dọn xong xuôi mọi đồ. Đúng lúc này hai tên lính của tộc Liệt Ưng bỗng nhiên xông tới, hung dữ nói: “Nhanh theo chúng ta ra ngoài.”
Ba người nhìn nhau, chỉ có thể đi theo.
Ra khỏi lều trại mới phát hiện ra giữa doanh địa có không ít binh sĩ đang chạy loạn. Hai tên binh lính tộc Liệt Ưng đang dẫn đường cho ba người cũng có phần kì quái, bọn họ không đi theo bộ phận lớn mà lại chuyển hướng sang một lối tối đen. Kì lạ là mấy tên lính tộc Liệt Ưng gặp trên đường cũng đều làm như không trông thấy, ngược lại còn giống như đang canh gác cho bọn họ.
“Mấy vị, ngựa đã chuẩn bị xong rồi, mấy vị mau chạy về phía nam, có truy binh cũng đừng ngừng lại, sẽ có người tiếp ứng.” Lúc này, một trong hai tên lính của tộc Liệt Ưng bỗng mở miệng nói.
Lúc đó ba người mới nhận ra bọn họ tới cứu người.
Thì ra bọn họ đã dọn sạch một nhóm binh lính tộc Liệt Ưng rồi thay thế thành người của bên mình, cũng không biết bọn họ đã làm như thế nào nữa.
Đến lúc tới chỗ ngựa, Mặc Phi hỏi: “Là Chủ công đến đây sao?”
“Quả thật Nhung Trăn Vương có đến đây, có điều chúng ta đều là binh sĩ của Tê Túc đại nhân.”
Không ngờ Tê Túc cũng đến đây sao?
Mấy người không kịp nghĩ lại, bởi vì đã có người phát hiện ra sự mất tích của nhóm người Mặc Phi, chỉ chậm hơn một bước so với bọn họ mà thôi, đám người Tê Túc cũng tính toán thời gian cực kì chuẩn xác, mưu kế trùng trùng.
Tê Túc: “Cứu người như thế chắc chắn sẽ bị phát hiện, Phù Đồ sẽ phải chạy trốn không ngừng, nhưng mà tốc độ của bọn họ chắc chắn không bì kịp với tộc Liệt Ưng, lúc này sẽ cần phải có người của chúng ta đi tiếp ứng.”
Vu Việt: “Việc này giao cho bổn vương, phục kích kỵ binh vào ban đêm cũng không khó.”
Cô Hạc mang Mặc Phi cưỡi trên một con ngựa, Bảo Tôn cưỡi một mình một con, ba người phi ngựa chạy điên cuồng về phía nam.
Cạm bẫy mà vệ sĩ của Tê Túc bày bố cũng chỉ ngăn trở được truy binh trong chốc lát, sau đó đành trơ mắt nhìn mấy trăm kỵ binh đuổi sát phía sau.
Bảo Tôn không giỏi cưỡi ngựa, mà bên Cô Hạc thì lại phải tải sức nặng của hai người, bên chạy bên đuổi cách nhau ngày một gần.
Vu Việt đã mai phục ở cách đó không xa, hắn cúi người nghe tiếng vó ngựa mơ hồ, cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn lao ra, trong lòng lại không ngừng hô hoán: nhanh lên một chút, nhanh thêm chút nữa.
Có lẽ lời khẩn cầu của hắn đã thấu tới trời cao, cũng có lẽ là do vận may của mấy người Mặc Phi đủ lớn, trước khi tộc Liệt Ưng bắt kịp thì bọn họ đã phi qua mai phục của đám người Vu Việt.
Trong lòng Vu Việt mừng như điên, nhưng không phải chú ý đến bóng dáng ngày một chạy xa của mấy người Mặc Phi, mà là lạnh mặt nhìn về hướng truy binh.
Ngay tại lúc mấy tên truy binh định vượt qua phòng tuyến, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện mấy sợi dây thừng ngáng chân ngựa, bọn họ không hề phòng bị, người ngựa ngã rạp ngay tức thì. Phần lớn những tên đi trước đều bị trúng chiêu, mà phần sau thì cũng bị ngã lộn nhào do không ghìm kịp cương ngựa, trong nhất thời tay chân luống cuống, khó giữ vẹn toàn.