Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 5: Thoát Khỏi Chiến Trường.
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:47
Lan Hạ Ánh tỉnh lại phát hiện bản thân nằm trên xe ngựa, không gian lắc lư có vẻ đường đi ngoài kia gập ghềnh, bên cạnh còn một nữ hầu đang ngủ gật. Nàng hơi cử động thân thể, mở miệng hỏi: “Tại sao ta ở đây vậy?”
Nữ hầu ngủ không say, nghe thấy lập tức mở mắt, cẩn thận trả lời: “Thưa, chúng ta đang hồi kinh, Đường Nhị Tiểu Thư hãy cứ nghỉ ngơi.”
“Hồi kinh? Không phải ta ở Quân Doanh chịu hình phạt à?” Lan Hạ Ánh vừa nói vừa sờ quanh thân thể, cả người được băng bó kĩ càng, vết thương đỡ đau hơn nhiều.
Lời truyền qua tai, nữ hầu cung kính đáp: “Nô tỳ nhận lệnh Quốc Sư tới đón người, vừa kịp lúc Đường Nhị Tiểu Thư ngất xỉu, sau cũng được Dạ Vương Gia nể mặt nên chẳng truy cứu nữa.”
Lan Hạ Ánh gật gù, vẻ mặt bày tỏ đã thấu hiểu, mặc dù trong lòng còn đống thắc mắc. Có lẽ khi chịu cái tát của Đường Sinh Dư, mình mất m.á.u nhiều mới hôn mê, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy hắn bị Dạ Vương Gia quở trách.
Và hình như thời khắc kia chọc đúng chỗ ngứa giữa hai tên nam nhân ấy, khiến bọn họ cãi vã rồi bỏ dở chuyện nàng g.i.ế.c kẻ say, tính toán ra là một mũi tên trúng hai đích. Chỉ có điều vị Quốc Sư mà nữ tử vừa nhắc, quan hệ thế nào với nguyên chủ?
Nghĩ suy một hồi, Lan Hạ Ánh quay sang hỏi thăm người ngồi bên: “Ta có thể biết tên của cô không?”
Nữ hầu mỉm cười, tự nhiên bảo: “Nô tỳ tên Nguyệt Kỳ, quãng thời gian này, Đường Nhị Tiểu Thư có thể tùy ý sai bảo như nha hoàn thân cận. Vì nô tỳ phải hoàn thành sự phó thác Quốc Sư giao ra.”
“Xem chừng Quốc Sư rất quan tâm ta nhỉ, sai cô đi tận nơi xa xôi đón rước, chăm sóc ta, nào trở về phải thật lòng đem quà cảm tạ Quốc Sư cùng cô.” Lan Hạ Ánh nhẹ nhàng nhắc khéo.
Nguyệt Kỳ theo bản năng tuôn lời: “Đường Nhị Tiểu Thư ghi nhớ trong tâm thôi, bởi Quốc Sư cùng người sớm thành tri kỉ ngàn năm khó có, chút việc cỏn con hiện tại không đến mức khách khí thế đâu. Hơn nữa, trợ giúp người là chức trách nô tỷ cần làm.”
Lan Hạ Ánh nắm bắt thông tin cơ bản xong liền vui vẻ đáp: “Ta hiểu, bằng hữu thân thiết nhận mỗi tấm lòng, vậy đổi sang bảo Quốc Sư ban thưởng cho cô.”
Câu chữ rơi xuống, Nguyệt Kỳ đành im lặng gật đầu chấp thuận, hoàn toàn không chú ý người trước mắt khác thường, ngược lại nhận thức tri kỉ của chủ tử thực sự đặc biệt. Từ vẻ ngoài và tính tình khác xa tưởng tượng, nghĩ người có thể đứng cạnh Quốc Sư bất phàm nhà mình sẽ sở hữu dáng điệu ưa nhìn hoặc đẹp mắt.
…
Từ Biên Cương về Đồ Kinh chỉ một lối đi vòng vèo trải đầy những lớp đá viên lớn nhỏ, cộng thêm ánh mặt trời nắng gắt, càng khiến xe ngựa cùng đoàn người phải di chuyển khó khăn. Trong khi tất cả dừng lại để nghỉ ngơi, Lan Hạ Ánh cũng bước ra khỏi xe, hai tay ôm cái m.ô.n.g ê ẩm đau, nguyên nhân là đoạn đường chông gai xỏ xiên vào.
“Đường Nhị Tiểu Thư chịu khó nhé, vượt qua nơi này thì sẽ đến vùng đất bằng.” Nguyệt Kỳ vừa nói vừa đưa nước kèm chút lương khô, Lan Hạ Ánh gật đầu đa tạ rồi nhận lấy, sau nâng mắt quan sát bốn phía.
Vẫn là từng hàng núi cao và cây cỏ chẳng mọc nổi, rõ ràng khí hậu hanh khô, nhưng thân thể không cảm giác cực khổ mấy, tức nguyên chủ ở đây rất lâu, thời gian đó đủ để quen thuộc môi trường xung quanh.
Theo như lời Đường Sinh Dư bảo, nàng trốn tới Biên Cương, vậy hiện tại trở về Đồ Kinh ổn không?
Lan Hạ Ánh nghĩ suy, thoáng chốc mở miệng hỏi: “Nguyệt Kỳ, có thể nói lý do Quốc Sư phái cô đón ta không?”
“Quốc Sư tính toán, biết rằng Đường Nhị Tiểu Thư gặp bất trắc nên hạ lệnh cứu người an toàn.” Nguyệt Kỳ từ tốn trả lời.
“Ra là đoán trước tương lai, chủ tử của cô thật tài giỏi nha!” Lan Hạ Ánh tấm tắc khen ngợi, dáng vẻ ngưỡng mộ kèm cái nhìn sáng lấp lánh.
Làm Nguyệt Kỳ bật cười tuôn câu: “Đường Nhị Tiểu Thư rời Đồ Kinh một thời gian dài, mọi thứ thay đổi kha khá, còn nhiều cái khác hay ho hơn kìa.”
“Nhắc đến tháng ngày thì ta chẳng nhớ mình chôn chân chốn Quân Doanh được bao năm, đôi khi tự hỏi nguyên do gì chịu hết thảy tủi nhục.” Lan Hạ Ánh dứt lời, khóe mắt nàng đỏ hoen, pha lẫn tiếng thở dài chất chứa ưu phiền.
Nguyệt Kỳ hơi nghiêng đầu, con ngươi quan sát nữ nhân đằng trước, trí óc tự nhiên nhớ về khung cảnh bản thân trông thấy. Rõ ràng Đường Nhị Tiểu Thư bị kẻ xấu xâm hại, cơ thể đầy rẫy thương tích, m.á.u chảy xong hôn mê mà Dạ Vương Gia vẫn nhẫn tâm dùng hình phạt.
Như thế chứng minh vị tiểu thư này chả hề quan trọng, giá trị thấp kém không bằng binh sĩ, bất kì ai cũng xâm phạm nổi.
Nghĩ tới đây Nguyệt Kỳ dừng lại, sợ tiếp tục liên tưởng ra những tháng năm đen tối. Song vì nảy sinh lòng thương cảm nên nhếch miệng nói: “Đường Nhị Tiểu Thư không cần tự hỏi, về Đồ Kinh có Quốc Sư che chở người, khỏi lo lắng ai bắt nạt ai.”