Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 14
Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:00
Hắn ta đầu tiên liếc nhìn hai sọt hồng trên xe đẩy một cái, tầm mắt lại lướt qua mặt và người Lưu thị. Năm tháng dường như chưa từng để lại dấu vết trên người nàng, dù mặc áo vải thô, nàng vẫn có nét phong hoa riêng biệt. Năm đó hắn ta cũng từng kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên! Chỉ không biết liệu nàng có hối hận vì năm xưa từ chối lời cầu hôn của hắn, để gả cho tên Nhược Thủy hai bàn tay trắng hay không?
Hắn ta lại nhìn thoáng qua Nhược Huyên, đứa bé này trông thật xinh xắn, ngọc tuyết đáng yêu, nhưng nghe nói là một đứa ngốc? May mà năm xưa Lưu thị từ chối hắn, bằng không sinh ra một đứa con ngốc, hắn chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người.
Hiện tại nữ nhi của hắn hoạt bát đáng yêu, khả quan vô cùng! Hắn vội vẫy tay gọi thê nữ phía sau: “Khỉ Kỳ, mau lại đây chào Nhược Thủy thúc thúc và thẩm thẩm đi con.”
Hạ Lan dắt nữ nhi đi ra, ả liếc nhìn y phục trên người Lưu thị, trong lòng thầm may mắn vì lúc trước đã kiên quyết từ hôn với Nhược Thủy, bằng không hôm nay người mặc thô y, chịu thương chịu khó ra đường bán hồng chính là ả!
Dương Khỉ Kỳ chỉ liếc nhìn ba người một cái rồi quay đầu ôm lấy đùi Hạ Lan, làm bộ thẹn thùng. Nó mới không thèm gọi mấy kẻ nghèo kiết xác này là thúc thúc, y phục bọn họ mặc còn chẳng bằng gia đinh nhà nó.
Hạ Lan cười nói: “Đứa nhỏ này hay xấu hổ, các vị đừng trách nhé.” Lưu thị cười cười: “Không sao.” Dù sao nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Huyên Bảo gọi bọn họ.
Dương Kỳ Tương lại nói: “Nhược huynh, chúng ta đã lâu không gặp, rất nhiều phu t.ử trong thư viện thực sự nhớ mong huynh. Nào nào nào... vào nhà ngồi chơi chút. Đây là phủ đệ ta mới mua, vừa chuyển đến không lâu, chúng ta hãy tụ họp một chút, hôm nay không say không về.”
Nói xong hắn lại bảo Lưu thị: “Tẩu tử, tẩu cũng vào cùng đi. Tẩu t.ử và phu nhân nhà ta cũng đã lâu không gặp nhỉ! Các người vừa khéo cũng ôn chuyện xưa.” Hắn ta vẻ mặt nhiệt tình mời mọc hai người, hắn muốn xem biểu cảm của Lưu thị khi thấy phủ đệ mới của hắn.
Hạ Lan như lơ đãng vén tóc mái trên trán, trang sức bằng vàng ròng trên tóc lấp lánh dưới ánh mặt trời, ả cười ôn nhu nói: “Tướng công nói đúng đấy, Văn Ngọc à, chúng ta cũng đã lâu không gặp, hiếm khi gặp được, vào nhà ôn chuyện chút đi.”
Lưu thị cười nhạt: “Xin lỗi, không rảnh, ta phải cùng tướng công đi bán hồng.” Nàng nói rất thản nhiên, cũng chẳng cảm thấy bán hồng có gì xấu hổ. Nàng xoa đầu nữ nhi, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Cha của Lưu thị và cha của Hạ Lan đều là phu t.ử trong thư viện, hai người quen biết từ nhỏ, hơn nữa chơi rất thân. Khi đó Lưu thị không có bí mật gì trước mặt Hạ Lan. Chỉ là sau này nàng phát hiện Hạ Lan luôn sao chép thơ của mình lén lút tìm Nhược Thủy nhờ chỉ điểm, Lưu thị mới tuyệt giao với ả. Khi đó phát hiện đã quá muộn, hai người (Nhược Thủy và Hạ Lan) đã đính hôn. May mắn trải qua một số chuyện, nàng vẫn gả cho tướng công.
Nhược Thủy: “Nương t.ử ta nói đúng, chúng ta đang vội bán hồng, xin nhường đường cho.”
Dương Kỳ Tương nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc: “Nhược huynh bán hồng thế nào?”
Dương Khỉ Kỳ nhìn thoáng qua quả hồng chín đỏ Nhược Huyên đang ăn: “Ta muốn ăn hồng! Cha, mua hồng đi!”
Nhược Huyên có thể cảm nhận được cha mẹ không thích họ, lại thấy họ muốn mua, nghĩ nghĩ rồi gật đầu cái rụp, còn mở lớp cỏ tranh trên sọt ra, để lộ những quả hồng chín đỏ bên dưới: “Đúng vậy, nhà ta bán quả hồng. Ngươi muốn mua không? Ngọt lắm đấy!”
Dương Kỳ Tương không để ý lời Nhược Huyên, vẻ mặt tiếc nuối nói với Nhược Thủy: “Nhược huynh, huynh nếu có khó khăn gì cứ nói, huynh chính là người văn võ toàn tài nổi tiếng trong thư viện, không tiếp tục ở lại thư viện đọc sách, thi khoa cử thì quá đáng tiếc! Nếu huynh vẫn kiên trì học, giờ này chắc đã là Cử nhân lão gia rồi. Đâu giống ta? Năm kia mới đỗ Tú tài, sang năm chuẩn bị kết cục (thi) Cử nhân, cũng không biết có đỗ hay không.”
Nhược Huyên nghe vậy liền nghiêm túc nhìn hắn một cái, là có thể đỗ, nhưng kết cục không vui vẻ gì, còn gặp tai họa. “Ngươi sẽ đỗ, cha ta sau này cũng sẽ đỗ, ngươi có mua không?” Cha nàng chính là tướng mạo mà Văn Khúc Tinh Quân thích nhất, lại còn là kiểu văn võ song toàn nữa chứ.
