Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 30
Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:04
Mấy huynh đệ nghe vậy cũng nhao nhao từ chối:
“Huyên Bảo ăn đi, ca ca không ăn đâu!”
“Huyên Bảo ăn đi, tam ca cũng không thích ăn!”
“Huyên Bảo ăn rồi mà! Không ăn nữa đâu! Các ca ca ăn đi! Muội muốn ăn trứng rùa, trứng chim, dâu dại cơ!”
Trứng rùa là trứng gì nhỉ? Nghe có vẻ ngon lắm. Huyên Bảo nhìn quả trứng nhỏ xíu trong tay, hóa ra là trứng ba ba sao?
Triệu thị mới từ bên ngoài về, nghe thấy có cái ăn liền hỏi:
“Ăn cái gì đấy? Các ngươi không ăn thì đưa hết cho ta đi! Ta sắp c.h.ế.t đói rồi đây!”
Hôm nay mụ ngủ dậy ăn sáng xong là đi ra ngoài xem người ta đ.á.n.h bạc, giờ mới về, bữa trưa ăn chực người khác cái bánh bao, đói sắp c.h.ế.t rồi!
Mấy đứa trẻ vừa nghe thấy thế, vội vàng cầm kẹo hồ lô chạy biến. Đây là muội muội kiếm tiền mua cho chúng, quý giá lắm, tuyệt đối không thể để tam thẩm ăn mất. Lũ trẻ đều không nỡ cắn, chỉ dám l.i.ế.m liếm, ngọt thật!
Triệu thị thấy túi giấy dầu trống không liền bĩu môi, vô cùng bất mãn:
“Sao lại hết rồi? Huyên Bảo, sao ngươi không mua thêm một xiên cho tam bá nương? Tiền t.h.u.ố.c thang trước kia của ngươi chẳng lẽ tam bá ngươi không bỏ ra sao? Đồ vô lương tâm! Hừ, cả nhà này đều đang hút m.á.u tướng công ta!”
Triệu thị là kẻ hay quên, trừ chuyện đ.á.n.h bạc ra thì cái gì cũng không để trong lòng, đã quên béng chuyện hôm qua, lại bắt đầu giở thói chua ngoa.
Sắc mặt Lôi bà t.ử biến đổi:
“Câm miệng, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Chẳng lẽ lão tứ không kiếm tiền về nhà sao? Hôm nay lão tứ còn mua mấy chục cân lương thực về, lại còn cả gánh hình thú săn được kia nữa, không phải lão tứ đ.á.n.h bắt được à? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì! Ta còn chưa c.h.ế.t đâu! Nhà này còn chưa phân gia đâu! Nói thêm câu nữa ta bảo nó hưu ngươi đấy!”
Nếu không phải Triệu thị đang có thai, Nhược gia lại có gia quy, bà thật sự muốn hưu mụ ta quách cho xong!
Nhược Hà sầm mặt đi vào:
“Còn nói hươu nói vượn nữa thì cút về nhà họ Triệu!”
Mấy huynh đệ bọn họ đoàn kết một lòng, từ trước đến nay đều như vậy! Bản thân hắn chữa mắt cũng tốn không ít tiền, hắn đã thấy áy náy lắm rồi, Triệu thị lại cứ suốt ngày gây chuyện! Hắn lúc nào cũng vô cùng hối hận vì lúc trước đã nhận việc của nhà họ Triệu, uống bát rượu đó ở nhà họ Triệu và trúng kế của Triệu thị!
Triệu thị thấy Nhược Hà về, lập tức không dám lỗ mãng nữa, chỉ lầm bầm:
“Ta chẳng phải sợ làm đói khuê nữ bảo bối của chúng ta sao? Trẻ con trong nhà đứa nào cũng có cái ăn, dựa vào đâu mà nó không có?”
Nhược Hà tức quá hóa cười vì sự vô liêm sỉ của mụ! Còn biết xấu hổ hay không vậy?
Nhược Huyên chớp đôi mắt to tròn như quả nho kinh ngạc nhìn Nhược Hà:
“Tam bá, bá và tam bá nương có nữ nhi sao ạ?”
Trong lòng Triệu thị thót một cái, sao mụ lại quên mất con ranh con c.h.ế.t tiệt này đã biết chuyện mụ giả vờ có t.h.a.i chứ?
Mụ vội vàng nói:
“Mày mới ba tuổi ranh biết cái gì? Chuyện người lớn, mày đừng xía vào, đừng có hỏi! Ai là muội muội của mày, sau này mày khắc biết!”
Nói xong, mụ giả vờ ngượng ngùng vội vàng trốn tót về phòng!
Lôi bà t.ử nhìn bóng dáng chột dạ của mụ, nghĩ đến câu nói đầu tiên Huyên Bảo mở miệng hôm qua, trong lòng không khỏi sinh nghi. Nếu lời này là do đứa cháu trai khác nói, Lôi bà t.ử chưa chắc đã tin, nhưng lời này là do Huyên Bảo nhà bà nói! Thì bà tin!
Huyên Bảo chính là người có thể dùng tiên thuật, chỉ một đêm là có thể làm chín cả cây hồng. Nhưng chuyện chưa xác định, bà cũng không tiện nói ngay với lão tam.
Tuy nhiên, cho dù Triệu thị giả vờ có t.h.a.i thì sao? Người cũng đã cưới về rồi, quy tắc nhà họ Nhược là dù không có con cũng không được hưu thê, không được nạp thiếp, trừ phi phạm vào tội ác tày trời.
Nhược Huyên tuy là hoa, không hiểu chuyện đời bằng con người, nhưng một đóa hoa có thể sinh linh trí, thậm chí suýt chút nữa tu luyện thành tiên, đủ để chứng minh sự thông minh và khả năng lĩnh ngộ của nàng. Qua phản ứng của Triệu thị hôm qua và một số ký ức về Triệu thị trong đầu, nàng đã hiểu Triệu thị đang nói dối!
