Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 35
Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:05
Để tránh chép sai, cả hai đều chép từng câu một, gặp chỗ không hiểu còn dừng lại suy ngẫm. Mùi mực thoang thoảng bay vào mũi, đầu óc hai người ngày càng minh mẫn, nội dung đang chép rõ ràng lúc đọc chưa hiểu lắm, nhưng chép xong một câu, bỗng nhiên nút thắt được tháo gỡ, hiểu ra ngay. Thậm chí ý tưởng tuôn trào như suối, có những suy ngẫm rất sâu sắc.
Nhược Huyên ôm hòn đá đi đến ngoài phòng Lôi bà tử, gõ cửa:
“Bà nội, con muốn ngủ với bà.”
Lôi bà t.ử vừa chia tiền thành hai phần cất kỹ, trong đó phần lớn bà để dành làm của hồi môn cho Huyên Bảo sau này, giấu dưới gầm giường. Nghe thấy giọng Huyên Bảo, bà lập tức ra mở cửa, bế Huyên Bảo vào phòng, đặt lên giường:
“Huyên Bảo sao lại muốn sang ngủ với bà nội thế?”
Nhược Huyên nói nhỏ: “Sáng mai đi hái táo ạ.”
Tim Lôi bà t.ử đập thình thịch, bà cố trấn tĩnh, lại hỏi:
“Hòn đá này là trấn điếm chi bảo cha con nói đấy à? Bà cất giúp con nhé?”
“Vâng, đây là đá hộ thân của con. Con có thể tự cất được.”
Nhược Huyên vừa động ý niệm, hòn đá liền biến mất. Đây là hòn đá t.h.a.i nghén sinh mệnh nàng, là nhà của nàng, cho nên nàng có thể tùy ý thu vào trong cơ thể.
Bên trong Ngũ Thải Thạch có một không gian nhỏ, chứa những món đồ nàng sưu tầm suốt trăm năm qua, có nước rửa bút của Văn Khúc Tinh Quân, túi sách cũ, d.ư.ợ.c đỉnh bỏ đi của Dược Vương, còn có lông rụng của Hồ Tiên ngàn năm, tứ đại thần thủy vân vân, đều là đồ của tiên gia.
Vì sông Nhược Thủy tự thành một cõi, lông ngỗng không nổi, có thể thanh lọc vạn vật thế gian, nên rất nhiều Tiên Tôn đều ném những đồ cũ không dùng nữa xuống sông Nhược Thủy, để nó chìm xuống đáy sông, bị nước Nhược Thủy thanh lọc biến mất. Nhưng nàng thấy ngày tháng nhàm chán quá, mấy thứ đó đều là đồ tốt có tiên khí, liền xin bọn họ về chơi. Lâu ngày, tích cóp được không ít.
Hòn đá biến mất vào hư không, tim Lôi bà t.ử đập loạn nhịp!
“Bà nội chúng ta mau ngủ đi!”
Nhược Huyên nói xong liền lăn vào chỗ có ánh trăng chiếu, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện. Vừa nãy chữa mắt cho tam bá, lại tiêu sạch linh lực của nàng rồi.
Làm người thật sự quá khó khăn!
Rất nhanh, cơ thể nhỏ bé của Nhược Huyên đã ngủ say, linh hồn nhỏ bé của nàng thì đang hì hục đào bới trong đan điền.
Lôi bà t.ử nhìn cháu gái bảo bối ngủ say bên cạnh, tém lại chăn cho cô bé, tim bà vẫn đập rất nhanh, thậm chí có chút lo lắng: Huyên Bảo lợi hại như vậy, phải làm sao đây? Nhà họ Nhược bọn họ có thể bảo vệ con bé bình an cả đời không?
Đêm nay, nhịp tim của Lôi bà t.ử cứ như đang chạy trên đường cao tốc vậy, chưa từng chậm lại.
Trời vẫn chưa sáng, sau khi Nhược Huyên lấp đầy cái hố nhỏ trong đan điền, nàng liền tỉnh dậy. Nhược Huyên vừa động đậy, Lôi bà t.ử cũng tỉnh theo.
Đêm qua tuy bà ngủ muộn, lo lắng cả đêm, nhưng tỉnh dậy lại thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn mọi ngày. Bà biết đây chắc chắn là công lao của cháu gái, tâm trạng càng thêm phức tạp.
“Bà nội, táo chín rồi ạ.”
Tim Lôi bà t.ử lại tăng tốc! Bà cố trấn tĩnh nói:
“Bà đi gọi cha con dậy hái táo, Huyên Bảo ngủ tiếp đi, đừng dậy.”
Nhược Huyên lắc đầu:
“Không, bà ơi chúng ta ra ruộng xem đi. Con còn thiếu chút linh khí.”
Tim Lôi bà t.ử suýt thì ngừng đập!
“Không được, bên ngoài không được!” Bà nghiêm khắc từ chối.
“Không sao đâu ạ, bà yên tâm, không nhìn ra đâu, chút linh khí này chỉ đủ tăng sản lượng một chút thôi, căn bản không nhìn ra được đâu.”
Nhược Huyên tự mình nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Lôi bà t.ử đành phải đuổi theo, vừa ra khỏi phòng liền thấy một cây táo chín mọng, quả vừa to vừa đỏ! Sợ đến mức bước chân bà cũng nhanh như nhịp tim bà vậy, lao như bay sang phòng tây đ.á.n.h thức vợ chồng lão tứ.
Vợ chồng Nhược Thủy dậy, thấy cây táo chín mọng này, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn kinh ngạc không thôi!
Lôi bà tử: “Cha các con báo mộng cho mẹ đấy, các con nhanh lên!”
Chuyện này cứ đổ lên đầu ông nhà đi! Đâu ra mà lắm thần tiên chiếu cố thế?
