Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 85
Cập nhật lúc: 04/12/2025 01:00
Lúc chạng vạng, ráng chiều phủ kín nửa bầu trời.
Trong sân lớn nhà trưởng thôn, năm cái bàn được bày ra, ngồi kín già trẻ lớn bé của những gia đình hôm nay cùng lên núi săn heo rừng.
Giữa mỗi bàn đều bày một chậu lớn lòng heo và thịt heo luộc.
Tổ tiên nhà trưởng thôn là người phương Bắc di cư tới, món cỗ lòng heo này là món ăn quê quán của trưởng thôn, có thể nói là tổ tiên nhà ông đã mang món ăn này đến cho dân làng Hy Thủy.
Nếu không thì rất nhiều gia đình trong thôn đời đời cũng chưa từng được ăn món cỗ lòng như vậy. Hiện tại mỗi nhà chỉ cần nuôi heo, đến Tết g.i.ế.c heo đều sẽ mời mọi người ăn một bữa cỗ lòng.
Trước khi ăn, Lôi bà tử, Lưu thị và Giang thị bưng một đĩa Củ Niễng xào thịt nạc đặt lên mỗi bàn.
Lôi bà t.ử nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, nếm thử món này xem."
Trưởng thôn cầm đũa cười nói: "Tẩu t.ử lại có thứ tốt gì chiếu cố ta đây? Đây là cái gì? Ngọn măng sao?"
Lôi bà t.ử chỉ cười không nói.
Trưởng thôn thấy bà thần bí như vậy liền gắp một miếng bỏ vào miệng nếm thử, không khỏi mắt sáng lên: "Ngon! Không có vị chua chát của măng, mà tươi ngon thanh hương, đây là cái gì vậy?"
Các thôn dân khác cũng nhao nhao hỏi: "Đây là món gì? Ăn khá lắm!"
"Ngon quá! Món này là Nhược Xuyên mang từ trong thành về sao?"
...
Lôi bà t.ử cười tủm tỉm nói: "Củ Niễng." (Nguyên văn: Cô Thảo hành/Cô Duẩn)
Trưởng thôn gật đầu: "Hóa ra là Củ Niễng, còn đừng nói, Củ Niễng này ăn cũng khá... Ngươi nói cái gì? Củ Niễng? Là đám cỏ hoang mọc đầy bên hồ kia sao?"
Lôi bà t.ử vẻ mặt đắc ý: "Không sai, chính là mảnh cỏ hoang đó, đây là bảo bối mà Huyên Bảo nhà ta vô tình phát hiện ra, chúng ta gọi nó là Cô Duẩn, ăn ngon không?"
Nhược Huyên ăn cỗ lòng đến đầy miệng toàn dầu mỡ, nàng gật gật cái đầu nhỏ: "Ngon, ăn rất ngon."
Dân làng đều ngây người!
Củ Niễng?
Vậy nên hôm qua cả nhà Nhược gia hì hục cắt cỏ ngoài ruộng trũng cả buổi chiều không phải vì nghèo đến mức không có cơm ăn, mà là vì đám cỏ đó thật sự ăn được?
Điều khiến dân làng khiếp sợ hơn còn ở phía sau, Nhược Xuyên lúc này cất cao giọng nói: "Các vị phụ lão hương thân, tửu lầu trong thành đang thu mua Cô Duẩn, nếu ai muốn kiếm chút bạc thì trước giờ Tỵ ngày mai có thể cắt một ít Cô Duẩn mang đến nhà ta, ta giúp mọi người bán! Hai mươi văn một cân."
Nhược Thủy bổ sung: "Nhưng giá cả này không phải bất biến, chờ đến khi mọi người đều biết Cô Duẩn ăn được, người bán nhiều lên, giá thu mua của tửu lầu sẽ giảm xuống, tuyệt đối không còn được hai mươi văn đâu."
Nhược Giang tiếp lời: "Chúng ta chỉ thu những cọng non đã lột vỏ sạch sẽ, cũng chính là phần Cô Duẩn. Dập nát, già cỗi đều không thu."
Dân làng vừa nghe xong liền nổ tung!
Hai mươi văn một cân, giá này xấp xỉ giá trứng gà rồi!
Trời ơi, hôm qua bọn họ còn tưởng Nhược gia nghèo đến phát điên mới cắt cỏ ăn và bán, không ngờ người ta thật sự mang vào thành bán được, hơn nữa còn là hai mươi văn một cân!
Hôm qua họ cắt nhiều như vậy, chẳng phải đã kiếm được mấy lượng bạc rồi sao?
"Nhược Xuyên, cần bao nhiêu? Nhà ta ngày mai nhất định đưa đến đúng giờ."
"Nhược Thủy, nhà ta cũng sẽ cắt đưa qua! Ngày nào cũng cắt, các ngươi cần bao nhiêu hả?"
Nhược Xuyên: "Mọi người đừng vội, tửu lầu cần số lượng không nhiều, tổng cộng mới một ngàn cân, cho nên ta thu đủ một ngàn cân là ngừng."
Mấy huynh đệ Nhược gia lần lượt trả lời câu hỏi của dân làng.
Nhược Xuyên đã sớm tính toán cách bán số Cô Duẩn này.
Dựa vào sức người nhà mình đi cắt bán, cả nhà tổng động viên một ngày nhiều nhất cũng chỉ thu hoạch được hai trăm cân, buổi tối còn phải tranh thủ thời gian lột vỏ, ngày hôm sau lại phải dậy sớm vận chuyển vào thành.
Mệt c.h.ế.t mệt sống, cả nhà xuất động, một ngày nhiều nhất có thể kiếm được bốn năm lượng bạc.
Lại nói người trong nhà cũng không thể ai nấy đều cả ngày "bán mặt cho đất bán lưng cho trời" ngoài đồng, việc khác không cần làm sao?
Nếu thu mua Cô Duẩn do dân làng cắt, hắn thu hai mươi văn, bán lại cho tửu lầu hai mươi lăm văn.
Hôm nay hắn ở phủ thành và huyện thành đã thành công ký kết văn bản với bảy cái tửu lầu, trong đó có bốn cái có chi nhánh ở huyện thành và các trấn lân cận. Hắn cùng mấy tửu lầu này ước định mỗi ngày cung cấp tổng cộng một ngàn cân Cô Duẩn.
Nếu nhà mình tự thu hoạch một trăm cân, thu mua từ dân làng chín trăm cân, thì mỗi ngày nhà hắn có thể kiếm được bảy lượng bạc.
