Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 11: Lũ Cá Tạp Nhỏ
Cập nhật lúc: 05/12/2025 03:02
Trong giỏ đựng một bó cải thìa, một bó hẹ, hai quả cà tím dài, mấy quả ớt xanh, và mười quả trứng gà.
Gà mái trong nhà mới hơn hai tháng, chưa đẻ trứng nhanh vậy được.
Khương Thúy Hoa dặn dò xong xuôi rồi đi.
Liễu Nhân Nhân ăn sáng xong, dọn dẹp một chút rồi cũng xách giỏ ra ngoài.
Trời càng lúc càng nóng, phải tranh thủ lúc sáng sớm còn hơi mát mẻ làm thêm chút việc.
Liễu Nhân Nhân xách giỏ lên núi hái rau dại. Dạo này, để sắm sửa đồ đạc cho nhà mới, tiền trong hệ thống tiêu khá nhanh, chỉ còn lại hai nghìn tám trăm bốn mươi tệ.
Cô giờ tháng t.h.a.i còn nhỏ, hầu hết mọi việc đều làm được, đương nhiên không thể ở nhà ngồi ăn núi lở được.
Chỉ là, lâu rồi không mưa, rau dại trên núi đều héo quắt cả rồi. Liễu Nhân Nhân tìm hơn một tiếng đồng hồ mới hái được hơn hai cân rau dại.
Bán hai cân cho hệ thống được mười bốn tệ, Liễu Nhân Nhân liền xách giỏ xuống núi.
Rau dại bán cho hệ thống vẫn hời hơn, giá cao, cô muốn ăn rau xanh thì có thể mua loại khác từ hệ thống.
Rau xanh trong hệ thống chỉ có hai tệ một cân, một cân rau dại Liễu Nhân Nhân bán đi là có thể mua được ba bốn cân rau xanh rồi.
Lúc xuống núi, cô thấy mấy cậu bé đang mò cá dưới sông.
Sờ sờ túi áo, Liễu Nhân Nhân đi tới ngó nghiêng, cá dưới sông con nào con nấy bé tí, mấy đứa trẻ vớt lên toàn là cá tạp nhỏ.
Cá tạp nhỏ vừa tốn dầu lại nhiều xương, mang về nhà người lớn chưa chắc đã nấu, thật ra toàn là bắt chơi cho vui thôi.
Liễu Nhân Nhân đảo mắt một vòng, ngay lập tức hỏi hệ thống và biết được, loại cá tạp nhỏ thuần tự nhiên không ô nhiễm này có thể bán được mười hai tệ một cân.
Giá này khá cao, Liễu Nhân Nhân lập tức động lòng, hỏi một cậu bé quen biết: “Tiểu Mãn, cá trong xô này là cháu bắt à?”
Liễu Tiểu Mãn là con trai của anh họ Liễu Nhân Nhân, năm nay mười tuổi.
Cậu nhóc này khá nghịch, đi học được hai năm thì la lối không chịu học nữa, ở nhà suốt ngày không lên núi bắt trứng chim thì cũng xuống sông mò cá, chẳng mấy khi không bị bố nó cho ăn đòn.
“Vâng ạ cô, sao thế ạ?” Liễu Tiểu Mãn đưa tay quệt mồ hôi trên gương mặt đen nhẻm của mình.
“Cháu bắt nhiều cá tạp nhỏ thế để làm gì, mẹ cháu sẽ nấu món ngon cho cháu ăn à?” Liễu Nhân Nhân hỏi.
Liễu Tiểu Mãn dùng cái rây vớt cá trong đám cỏ ven sông, nghe vậy thì cười hì hì: “Mẹ cháu làm gì biết nấu món này, cháu bắt về cho gà ăn thôi ạ.”
Cho gà ăn?
Khóe miệng Liễu Nhân Nhân giật giật, thăm dò hỏi: “Tiểu Mãn, cô cũng muốn bắt ít cá tạp nhỏ, nhưng giờ không tiện xuống nước, cô thấy cháu vớt được cũng nhiều phết, cô lấy thứ khác đổi với cháu một ít được không?”
Liễu Tiểu Mãn ngẩn ra, sau đó tò mò hỏi: “Cô ơi, cô định dùng gì để đổi ạ?”
Liễu Nhân Nhân nghĩ một lát, giơ một ngón tay lên, nói: “Cô dùng một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đổi lấy một cân cá tạp nhỏ của cháu, thế nào?”
Không phải cô keo kiệt, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ thời này tuyệt đối là hàng xa xỉ, hơn hai tệ một cân, đối với người ở nông thôn, vừa không mua được lại vừa không nỡ mua.
Cho nhiều quá sẽ rất gây chú ý.
“Thật ạ?” Liễu Tiểu Mãn nghe vậy mắt liền sáng rực lên, “Cô không đùa với cháu đấy chứ ạ?”
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đó!
Liễu Tiểu Mãn lớn từng này rồi mà còn chưa được ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ bao giờ, nghe nói ngon lắm.
“Cô nói thật mà.” Liễu Nhân Nhân móc mấy viên kẹo trong túi ra cho cậu bé xem, hỏi tiếp: “Thế nào, cháu có đổi không?”
Có lẽ do đang m.a.n.g t.h.a.i nên dạo này cô rất thèm đồ ngọt, vì vậy trong túi lúc nào cũng có một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thèm thì lại lấy một viên ra ăn.
“Đổi ạ!” Liễu Tiểu Mãn trợn to mắt nhìn kẹo trong tay Liễu Nhân Nhân, nuốt nước bọt nói: “Cô muốn bao nhiêu cháu cũng đổi, nhưng mà...”
Liễu Tiểu Mãn gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà cháu không có cân ạ.”
Liễu Nhân Nhân ho khan một tiếng, nói: “Nhà cô có, đi nào, qua nhà cô xem.”
Mấy đứa trẻ khác ở bên cạnh thấy vậy cũng nhìn Liễu Nhân Nhân với vẻ mặt mong chờ, nhưng cô không gọi những đứa khác. Nếu cô thu mua cá tạp nhỏ với số lượng lớn, để người khác trong làng biết được cũng không hay.
Chỗ này cách nhà Liễu Nhân Nhân không xa, hai người đi chẳng mấy bước đã tới nơi.
Liễu Nhân Nhân lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Liễu Tiểu Mãn vào bếp rồi nói với cậu bé: “Cô vào phòng lấy cái cân, cháu ở đây đợi cô nhé.”
Nghĩ đến sắp có kẹo ăn, Liễu Tiểu Mãn tỏ ra khá ngoan ngoãn, đứng yên trong bếp không hề nhúc nhích.
Nhà Liễu Nhân Nhân vốn dĩ làm gì có cân!
Cô vào phòng, lập tức mua từ hệ thống một chiếc cân đòn kiểu cũ của thời này.
Một xô cá tạp vừa tròn hai cân rưỡi, Liễu Tiểu Mãn không giữ lại cho mình chút nào, tất cả đều dùng để đổi kẹo.
Liễu Nhân Nhân đưa cho cậu bé hai viên kẹo, còn nửa cân thì ghi nợ trước, lần sau góp đủ một cân sẽ đưa thêm một viên.
Liễu Tiểu Mãn cười tít mắt nhận kẹo, không ăn mà cẩn thận cất vào túi, đầu óc lanh lẹ hỏi: “Cô ơi, sau này cô còn cần cá tạp nữa không ạ?”
Dùng cá tạp đổi lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ là một chuyện hời như vậy, cậu bé còn đang nghĩ sau này sẽ tiếp tục.
Liễu Nhân Nhân cũng có cùng suy nghĩ với cậu bé, bèn gật đầu nói: “Cần chứ, không chỉ cá tạp, mà mấy thứ như tôm tép, lươn chạch, ốc ở dưới sông cô cũng cần. Giá cả thì... cũng giống như cá tạp, một cân một viên kẹo nhé?”
“Được ạ!” Liễu Tiểu Mãn nghĩ đến sau này ngày nào cũng có thể đổi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để ăn, vui đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng.
Liễu Nhân Nhân cũng rất vui, nhưng không quên dặn dò cậu bé: “Nhưng mà, cháu đừng ra chỗ nước sâu mò cá nhé, nguy hiểm lắm.”
“Cháu biết rồi ạ.” Liễu Tiểu Mãn đã mười tuổi, những gì cần hiểu đều đã hiểu.
Đợi Liễu Tiểu Mãn đi rồi, Liễu Nhân Nhân liền bán lại hai cân cá tạp cho hệ thống, kiếm được hai mươi tư đồng.
Mối làm ăn này đúng là hời thật.
Liễu Nhân Nhân vừa ngân nga hát, vừa bưng nửa cân cá tạp đi rửa sạch.
Nửa cân cá tạp cũng không ít, đủ để làm một đĩa thức ăn rồi.
Buổi trưa, Liễu Nhân Nhân bèn làm món cá tạp kho tộ, bây giờ cô không thiếu dầu ăn nên đã chiên sơ cá qua một lượt.
Cá vàng ruộm, giòn tan, ngay cả xương cũng giòn rụm, ngon vô cùng.
Cà tím trộn, cá tạp kho tộ, bánh màn thầu bột ngô, Liễu Nhân Nhân ăn uống no nê thỏa mãn.
Trời nóng, ăn cơm trưa xong Liễu Nhân Nhân không ra ngoài nữa.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Liễu Nhân Nhân mới xách một cái xô nước từ trong nhà ra.
Chỗ cô ở dùng nước khá tiện, ngay cạnh mảnh đất tự lưu có một hồ nước suối, nước dùng trong nhà cũng được gánh từ đây về.
Liễu Nhân Nhân xách nửa xô nước, dùng gáo múc nước tưới đất, tưới một lát lại nghỉ một lát...
Chập choạng tối, lúc Liễu Minh Viễn đến thì hai mảnh đất cũng sắp tưới xong.
“Sao em lại tự mình làm rồi? Sau này chuyện tưới nước ngoài đồng cứ giao cho anh, tan làm anh sẽ qua.” Liễu Minh Viễn nhận lấy cái gáo trong tay em gái.
Liễu Nhân Nhân nhìn làn da đen sạm vì phơi nắng của anh, nói thẳng: “Anh Ba, sau này anh đừng qua nữa, đất cũng không nhiều, một mình em làm từ từ cũng được.”
Cô không muốn cứ mãi làm phiền người nhà họ Liễu, chút việc này, cô cứ coi như là vận động tay chân thôi.
Liễu Minh Viễn sao có thể đồng ý với cô được, anh thật sự không yên tâm: “Em ở nhà một mình, lỡ có chuyện gì cũng không ai hay biết, mỗi ngày anh qua thăm em thì cha mẹ ở nhà cũng yên tâm hơn.”
--------------------
