Quân Hôn 70, Ngàn Dặm Theo Quân Ở Đại Viện: Trước Nhà Thủ Trưởng Có Đại Mỹ Nhân - Chương 7: Đóng Cửa Đánh Chó, Vân Tuyết Bị Hành Ra Bã

Cập nhật lúc: 31/12/2025 19:01

“Được, mày giỏi lắm.” Uông Tú Mỹ tức đến đỏ mặt, nhưng lại không dám làm gì Vân Bắc. Cuối cùng bà ta đi thẳng về phòng, cơm cũng chẳng thèm nấu.

Vân Kiến Quốc thấy vợ giận quá mất khôn, cũng có chút không vui, nói thẳng với Vân Bắc: “Nhìn bác gái mày tức giận kìa, tối nay mày nấu cơm đi.”

“Giờ này còn bảo cháu nấu cơm, bác yên tâm à?” Vân Bắc cười híp mắt hỏi lại một câu.

Câu nói này khiến Vân Kiến Quốc không nhịn được rùng mình một cái, lập tức nói: “Thôi, để tao tự làm vậy.”

Vân Kiến Quốc tuy có chút gia trưởng, nhưng nấu mì thì vẫn biết, chỉ là làm không ngon.

Hôm nay tức cả ngày, ông ta cũng chẳng có tâm trạng nấu cơm. Chủ yếu là không biết nấu, cũng nuốt không trôi, chi bằng ăn chút mì cho xong chuyện.

Rất nhanh, Vân Kiến Quốc đã nấu xong mì, rồi bưng hai bát vào phòng ăn cùng Uông Tú Mỹ. Vân Bắc chẳng quan tâm nhiều, trực tiếp múc một bát lớn, bưng ra phòng khách.

Vân Tuyết vừa tan làm đã về phòng, lúc này đang đợi người gọi ăn cơm.

Nhưng cô ta đợi mãi, đợi đến khi bụng đói meo, vẫn chẳng ai gọi mình ăn cơm, đành phải mở cửa phòng đi ra.

Khi cô ta nhìn thấy Vân Bắc đang ngồi ăn mì, cơn giận bùng lên ngay lập tức, lao thẳng đến trước mặt Vân Bắc, giơ tay định hất bát của cô, lớn tiếng nói: “Được lắm Vân Bắc, mày ăn mì một mình mà không gọi tao. Đã tao không được ăn, thì mày cũng đừng hòng ăn.”

Vân Bắc đâu phải nguyên chủ, cũng chẳng chiều cô ta. Thấy đối phương muốn hất bát mì của mình, cô nhanh tay lẹ mắt bưng bát lên, đồng thời tung một cước đá thẳng vào người cô ta.

“Rầm” một tiếng, Vân Tuyết bị cô đá ngã lăn ra đất.

Cơn đau ập đến, Vân Tuyết hét lên á một tiếng. Hai vợ chồng đang ở trong phòng vừa ăn mì vừa bàn bạc cách đối phó Vân Bắc nghe thấy tiếng con gái hét t.h.ả.m thiết, vội vàng chạy ra, liền thấy con gái vẻ mặt đau đớn ngồi dưới đất.

“Có chuyện gì thế?” Uông Tú Mỹ vừa hỏi, vừa lao về phía con gái.

Thấy mẹ, Vân Tuyết òa khóc nức nở, chỉ vào Vân Bắc nói: “Mẹ, Vân Bắc không cho con ăn mì, còn đá con.”

Nhìn Vân Tuyết vừa ăn cướp vừa la làng, Vân Bắc không khỏi cười lạnh, nói: “Chị không có tay chân à? Muốn ăn không biết tự vào bếp mà múc? Lại còn định hất bát mì của tôi, đá chị là còn nhẹ đấy.”

“Mày, mày?” Vân Tuyết tức điên, quay đầu hét với Uông Tú Mỹ: “Mẹ, mẹ đ.á.n.h nó giúp con!”

“Tuyết Nhi, con đứng dậy trước đã, được không?” Uông Tú Mỹ cũng muốn đ.á.n.h người lắm chứ, nhưng Vân Bắc bây giờ nhìn không dễ chọc, chỉ đành dỗ dành con gái trước.

“Mẹ không báo thù cho con, con không đứng dậy.” Vân Tuyết giở thói ăn vạ, ép Uông Tú Mỹ ra tay.

Hai ngày nay, cô ta cảm thấy thái độ của cha mẹ đối với Vân Bắc có sự thay đổi. Cô ta sợ, sợ mình không còn là bảo bối trong lòng bàn tay họ nữa.

Từ nhỏ, cha mẹ đã thiên vị cô ta hơn, nuôi dưỡng thành tính cách nói một không hai, ngay cả anh trai cũng phải nhường nhịn cô ta, huống chi là Vân Bắc.

Trước đây, Vân Bắc chính là nơi trút giận của cô ta, muốn đ.á.n.h muốn mắng tùy tâm trạng, cha mẹ cũng chưa bao giờ nói gì, thậm chí còn bắt Vân Bắc nhường nhịn cô ta.

Nhưng bây giờ, cô ta bị Vân Bắc đ.á.n.h, mẹ lại không đứng ra bênh vực ngay lập tức, điều này khiến trong lòng cô ta rất khó chịu, mới làm loạn lên như vậy.

Cô ta sợ sự thay đổi này, sợ mẹ không còn thiên vị mình nữa.

Uông Tú Mỹ nhìn con gái, lại nhìn Vân Bắc vẫn đang cắm cúi ăn mì, cuối cùng vẫn đi tới, nói với cô: “Vân Bắc, mau xin lỗi chị con đi.”

“Con không cần nó xin lỗi, con muốn mẹ đ.á.n.h lại nó giúp con.” Vân Tuyết gào lên. Cô ta thèm vào lời xin lỗi của Vân Bắc.

“Bác gái, bác cũng nghe thấy rồi đấy, chị ấy không cần cháu xin lỗi đâu, vậy thì thôi nhé.” Vân Bắc nói xong, trực tiếp cầm bát đi vào bếp.

Còn việc Vân Tuyết có muốn ngồi mãi dưới đất hay không, có ăn cơm hay không, chẳng liên quan gì đến cô.

Uông Tú Mỹ dỗ dành nửa ngày mới dỗ được con gái nín. Sau đó lại vào bếp luộc cho cô ta hai quả trứng gà, lúc này mới yên chuyện.

Đợi đến khi Vân Tuyết ăn xong cơm trở về phòng, Vân Bắc đã lên giường nhắm mắt ngủ rồi.

Vân Tuyết thấy Vân Bắc nhắm mắt, tưởng cô đã ngủ say. Thế là ác độc nổi lên, cầm một cây gậy định đ.á.n.h cô.

Nào ngờ, cô ta vừa giơ gậy lên, còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Vân Bắc nắm lấy tay.

Vân Bắc lạnh lùng nhìn cây gậy trên tay Vân Tuyết, nói: “Muốn đ.á.n.h tôi?”

“Tao, tao không có!” Vân Tuyết mở mắt nói dối. Không biết tại sao, lúc này Vân Bắc tuy đang cười, nhưng lại khiến Vân Tuyết cảm thấy sợ hãi vô cớ.

“Thế à?” Vân Bắc dùng sức nơi tay, Vân Tuyết không kìm được hét lên thất thanh. Cùng với tiếng hét của cô ta, cây gậy rơi thẳng xuống, đập trúng chân cô ta, đau đến mức nước mắt chực trào ra.

“Vân Bắc, tao muốn g.i.ế.c mày!” Vân Tuyết điên rồi, gầm lên một tiếng rồi lao vào người Vân Bắc.

Cô ta chưa bao giờ chịu thiệt thòi, càng chưa bao giờ bị ai bắt nạt. Hôm nay, Vân Bắc năm lần bảy lượt bắt nạt cô ta, cô ta nhịn được mới là lạ.

Trước đó, cô ta trông cậy vào mẹ báo thù cho mình, nhưng mẹ cuối cùng lại cho qua chuyện. Đã không ai giúp mình, vậy thì tự mình ra tay.

Cô ta tưởng mình cao to hơn Vân Bắc, có thể đè Vân Bắc ra mà đ.á.n.h. Nào ngờ, cuối cùng người bị đè ra đ.á.n.h lại là chính cô ta.

Vân Bắc hung hăng quất cho Vân Tuyết một trận, từng cái tát giáng xuống mặt cô ta.

Động tĩnh trong phòng truyền ra ngoài, Vân Kiến Quốc và Uông Tú Mỹ biết hai đứa đang đ.á.n.h nhau, liên tục đập cửa, bảo chúng mở cửa.

Nếu là trước đây, hai người căn bản không cần lo lắng, chắc chắn con gái mình chiếm thế thượng phong. Nhưng bây giờ, Vân Bắc như biến thành người khác, bọn họ đương nhiên không yên tâm.

Nhưng cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong, chỉ cần người bên trong không mở, bọn họ không thể mở được. Trừ khi phá nát cái cửa này.

Ban đầu bọn họ còn tiếc của, cho đến khi nghe thấy tiếng con gái cầu xin tha mạng, lúc này mới cuống cuồng đá tung cửa ra.

Cửa vừa mở, hai người liền thấy Vân Bắc đang ngồi trên người con gái, liên tục tát vào mặt con gái mình.

“Dừng tay!” Vân Kiến Quốc gầm lên một tiếng, rảo bước tiến lên, túm lấy Vân Bắc nhấc bổng lên khỏi người Vân Tuyết, sau đó quăng mạnh vào tường.

May mà Vân Bắc phản ứng nhanh, mới không bị đập vào tường, mà rơi xuống giường của Vân Tuyết.

Nhưng dù vậy, tay cô cũng đau điếng. Nói ra thì, vẫn là do tố chất cơ thể này quá kém. Nếu đổi thành cơ thể kiếp trước của cô, đừng nói một Vân Kiến Quốc, cho dù mười người cũng đừng hòng nhấc nổi cô lên.

Vứt Vân Bắc ra, vợ chồng hai người lập tức đi kiểm tra tình hình con gái. Thấy mặt con gái bị tát sưng vù như đầu heo, hai người vừa đau lòng vừa hận.

Vân Tuyết là do bọn họ nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa từng động vào một ngón tay của nó. Vậy mà bây giờ con gái lại bị Vân Bắc đ.á.n.h thành đầu heo.

Giờ khắc này, vợ chồng hai người có tâm tư muốn g.i.ế.c người.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.