Quân Hôn 80: Được Chồng Sủng Tận Trời Nhờ Ba Đứa Con - Chương 438: Bàn Tay Lạnh Lẽo, Mất Đi Hơi Ấm Quen Thuộc

Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:09

Tích tắc… tích tắc…

Kỷ Quân Trạch nằm bất động trên giường bệnh, khuôn mặt phủ đầy lớp khí ôxy, bên cạnh là máy thở điện cùng nhịp tim đập chậm rãi hiện lên từ máy điện tâm đồ.

Toàn thân anh băng bó kín bằng băng gạc, vết thương ở đùi vẫn còn ướt đẫm máu, da mặt trắng bệch như tờ giấy, vết đạn gần thái dương trông càng khiến người ta rùng mình.

"Con trai của mẹ…"

Lý Quế Vân loạng choạng bước vào phòng bệnh, đôi mắt đỏ hoe. Kỷ Tiểu Mỹ cũng nghẹn ngào nước mắt, đỡ lấy mẹ.

"Gia đình vui lòng đợi một chút."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng cùng y tá bước vội vào. Đây là giờ thay băng, Lý Quế Vân và mọi người buộc phải đợi bên ngoài. Đường Tình đứng trước cửa phòng, qua ô kính, cô nhìn thấy rõ từng chi tiết khi bác sĩ tháo lớp băng gạc trên bụng Kỷ Quân Trạch.

Vết thương xuyên bụng do không được xử lý kịp thời đã bắt đầu mưng mủ, buộc phải cắt bỏ phần thịt hoại tử.

"À… a…"

Dù đang hôn mê, Kỷ Quân Trạch vẫn rên lên đau đớn, toàn thân run rẩy dữ dội.

"Con ơi…"

"Anh hai!!"

Chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, Lý Quế Vân kích động quá độ, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Kỷ Tiểu Mỹ hoảng hốt nhìn mẹ, Phó Dịch Thừa nhanh chóng đỡ lấy bà, đặt xuống ghế dài nghỉ ngơi.

Đường Tình ôm chặt Hỷ Bảo, ánh mắt đóng đinh vào Kỷ Quân Trạch.

Cô nhìn thấy toàn bộ quá trình thay băng: vết đạn ở hai vai, lỗ thủng m.á.u tươi trên ngực, vết thương xuyên bụng… Mỗi vết thương đều kinh hoàng, khó có thể tưởng tượng anh đã chịu đựng nỗi đau lớn đến nhường nào.

Suốt hơn 20 phút thay băng, tiếng rên đau đớn của Kỷ Quân Trạch gần như không ngừng.

Đường Tình nghiến chặt răng, ngón tay cô bấu vào móng cái đến mức rỉ m.á.u mà không hề hay biết.

Khi bác sĩ bước ra, thấy Lý Quế Vân bất tỉnh, Kỷ Tiểu Mỹ xúc động mạnh, liếc nhìn Đường Tình lại thấy cô bình tĩnh khác thường, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.

"Bệnh nhân tình trạng nguy kịch, không nên tiếp nhiều người. Cô là người nhà?"

Đường Tình gật đầu, vẫn ôm chặt Hỷ Bảo.

"Vào đi, nhưng đừng quá lâu."

Bác sĩ dặn dò, những người khác xúc động quá mức, không thích hợp vào thăm.

Đường Tình đưa Hỷ Bảo cho Kỷ Tiểu Mỹ. Khi nhận bé, Kỷ Tiểu Mỹ mới phát hiện ngón tay cô rỉ máu, đau đớn thế mà Đường Tình chẳng hề hay biết.

"Tiểu Mỹ, em vào xem anh hai."

Lần đầu tiên, Đường Tình gọi Kỷ Quân Trạch thân mật như vậy.

Kỷ Tiểu Mỹ gật đầu: "Chị dâu, chị vào đi."

Đường Tình quay người bước vào phòng. Phó Dịch Thừa lúc này mới nhận ra, cô thậm chí còn đi chân trần, chẳng mang giày.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả Đường Thiên Kiều và Đường Thiên Thịnh - những người anh luôn cưng chiều em gái - cũng không để ý cô chạy ra ngoài mà không mang giày.

Bàn chân trần chạm lên nền gạch lạnh lẽo, gió lùa qua hành lang bệnh viện mang theo hơi ẩm, nhưng Đường Tình chẳng cảm nhận được gì. Cô đẩy cửa phòng bệnh, từ từ bước đến bên Kỷ Quân Trạch.

Anh nhíu chặt mày, thân thể vẫn run nhẹ.

Máy điện tâm đồ bên cạnh vẫn đều đặn phát ra tiếng tích tắc, nhịp tim chậm rãi.

Lớp băng gạc vừa thay đã bắt đầu thấm máu, đủ hiểu vết thương nghiêm trọng thế nào.

Đường Tình quỳ xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Kỷ Quân Trạch. Bàn tay ấy lạnh ngắt, không còn hơi ấm quen thuộc mỗi khi anh massage lưng cho cô, từng ngón tay ấm nóng như lửa.

Bàn tay Kỷ Quân Trạch run nhẹ, Đường Tình khẽ gọi:

"Quân Trạch, không đau nữa, không đau nữa đâu…"

Như nghe thấy giọng cô, cơn run của anh dần lắng xuống. Ngón tay anh khẽ cử động, dường như đang cố gắng nắm lấy tay cô.

"Tiểu… tiểu…"

Kỷ Quân Trạch mấp máy môi, Đường Tình chăm chú nhìn, nghe thấy anh khẽ thều thào:

"Tiểu… quái… Đường… tiểu… quái…"

Đường Tình tròn mắt, lần này cô nghe rõ mồn một, anh gọi cô là "Đường tiểu quái". Cô hít sâu, nén cảm xúc, dịu dàng đáp:

"Em đây, em ở đây rồi…"

Đột nhiên, bàn tay Kỷ Quân Trạch lại run rẩy, anh từ từ đưa tay về phía vết thương trên bụng.

Sợ anh chạm vào khiến vết thương nặng hơn, Đường Tình vội nắm c.h.ặ.t t.a.y anh:

"Quân Trạch, cố chịu đựng một chút…"

"Đau… quá…"

Khuôn mặt Kỷ Quân Trạch nhăn lại vì đau đớn, giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Tay anh khẽ chạm vào bụng:

"Thận… không thể… tổn thương… thận của anh… phải dành cho tiểu quái…"

Nghe thấy lời nói mê man của anh, Đường Tình sững sờ, giọng run rẩy:

"Anh… anh đang nói gì vậy?"

"Thận… của tiểu quái… hỏng rồi… thận của anh… phải cho tiểu quái… cho… tiểu quái…"

Hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má Đường Tình, ký ức ùa về như vũ bão…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.