Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 12
Cập nhật lúc: 31/12/2025 17:02
Sở Tang Ninh thuộc kiểu người người không phạm ta, ta không phạm người, ngày thường chẳng mấy khi thích xen vào chuyện thị phi, nhưng nếu ai coi cô là kẻ không có tính khí thì chắc chắn là nhìn lầm rồi.
Chị không giận là tốt rồi, bà nội em bảo chị cứ coi mấy lời của đám người đó như ch.ó sủa đi, đừng để tâm làm gì.
Sở Tang Ninh mím môi cười khẽ: Được.
Đi thôi, chị dẫn em đi đ.á.n.h sẻ. Sở Tang Ninh dắt tay Giang Phán An đi về phía chân núi sau.
Suốt một buổi chiều, nơi núi sau ấy chốc chốc lại vang lên tiếng reo hò phấn khích của Giang Phán An: Chị ơi, chị giỏi quá đi mất.
Chị nhìn kìa, đằng kia cũng có mấy con nữa.
Oa, nhiều quá, chị thật là lợi hại.
Sở Tang Ninh chẳng qua chỉ rắc một nắm thóc xuống đất theo thói quen, không ngờ đám chim sẻ này vẫn là cái thứ ham ăn chẳng biết sợ, thế là dính bẫy ngay.
Trên tay Sở Tang Ninh xách mấy con, hai tay Giang Phán An cũng ôm mấy con, hai người chơi nửa ngày trời Sở Tang Ninh mới sực nhớ ra rau lợn hôm nay vẫn chưa cắt.
Giang Phán An biết chuyện liền ngăn Sở Tang Ninh lại, vỗ n.g.ự.c cam đoan với cô như một ông cụ non: Chị đừng lo, em tìm người giúp chị.
Cậu bé đặt chim sẻ xuống đất, chạy biến đi, vài phút sau đã thở hổn hển quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy nhanh.
Chị ơi, chúng ta về trước đi, em nhờ mấy đứa Đại Nha giúp rồi.
Tụi nó sao lại đồng ý thế? Sở Tang Ninh rất tò mò.
Giang Phán An gãi đầu cười hì hì, ngại ngùng đáp: Em cho tụi nó mấy viên kẹo.
Sợ Sở Tang Ninh giận, cậu bé vội vàng giải thích: Chị ơi không phải kẹo sữa chị cho đâu, là kẹo cứng em để dành từ Tết đấy.
Mới tí tuổi đầu đã biết dùng đồ để lấy lòng người khác rồi, thôi đi về nào. Sở Tang Ninh lo nếu để người khác thấy đám chim sẻ dưới đất này, nói không chừng lại sinh ra chuyện.
Dù bây giờ mọi thứ trên núi đều là của công, nhưng bình thường mọi người lên núi đào rau dại hay đặt bẫy bắt vài con thú nhỏ cải thiện bữa ăn, mọi người đều ngầm hiểu mà không nói gì.
Thế nhưng Sở Tang Ninh là thanh niên tri thức từ nơi khác đến, lại bắt được nhiều chim sẻ thế này, ai thấy mà chẳng nóng mắt, nếu đi mách với đại đội trưởng thì ông ấy cũng chẳng bao che cho cô được.
Hai người xách mười mấy con chim sẻ nhanh ch.óng đi về nhà họ Giang. Vừa hay hôm nay Lâm Tú Chi không ra đồng, thấy cháu trai và Sở Tang Ninh đến liền vội vã ra đón.
Ôi, Tang Ninh đến đấy à, mau vào nhà ngồi đi, vào nhà chơi nào.
Bác gái, đây là chim sẻ cháu và Phán An bắt được, bác đem đi xử lý giúp cháu nhé. Sở Tang Ninh vốn chẳng muốn làm mấy thứ này, thịt chim sẻ thì ít mà lông lá đầy mình, xử lý rất phiền phức.
Lâm Tú Chi nhíu mày, nghĩ thầm con bé Tang Ninh này đúng là thật thà quá, chim sẻ dù nhỏ cũng là thịt, sao lại ngốc nghếch đem tặng hết cho nhà mình thế này?
Bác không lấy đâu, con mang về mà ăn.
Sở Tang Ninh không phải khách sáo giả vờ, cô thà ăn mì tôm trong không gian còn hơn là xử lý đám chim này. Cô nhét chim sẻ vào tay Lâm Tú Chi, kéo dài giọng làm nũng: Bác ơi, cháu không thích làm mấy thứ này đâu, bác làm đi mà.
Hay là tối nay cháu ăn cơm ở nhà bác luôn nhé, bác đừng có chê cháu đấy.
Lâm Tú Chi trách yêu: Cái con bé này, có gì mà chê với không chê, bác chỉ mong ngày nào con cũng đến thôi. Đi, tối nay ở lại ăn cơm, con mà không ăn là bác giận đấy.
Sở Tang Ninh dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Cô còn muốn vào bếp giúp một tay nhưng đã bị Lâm Tú Chi ngăn lại.
Bác để cháu giúp bác một tay nhé.
Không cần không cần, mình bác làm được rồi, con cứ đi cùng Phán An ra sân mà ngồi, ngoài sân cho thoáng mát.
Lâm Tú Chi đẩy Sở Tang Ninh ra cửa, lớn tiếng gọi: Phán An, lấy cái ghế cho chị Sở, đặt ngoài sân ấy, rồi lấy mấy cái bánh gạo nếp của nhà mình ra đây.
Thời buổi này nhà nào cũng chẳng dư dả gì, nhà họ Giang vì bọn trẻ mà cũng phải bỏ ra một cân lương thực để đổi lấy bánh gạo nếp, loại bánh dài màu vàng, ăn vào rất dính răng.
Sở Tang Ninh thực sự là từ chối không nổi, bác Lâm quá đỗi nhiệt tình, không chỉ nhét vào tay mà thấy cô cầm không hết còn nhét đầy vào lòng cô.
Con bé này đừng có khách sáo, ăn đi, đừng ngại với bác.
Sở Tang Ninh gật đầu, cùng Giang Phán An ngồi xếp hàng một chỗ, đợi cho đến khi ống khói nhà họ Giang bốc khói và những người đi làm đồng đều đã trở về.
Phan Văn Lan thấy Sở Tang Ninh thì không nhịn được cười, che miệng hỏi: Thanh niên tri thức Sở, em sao thế này?
Sở Tang Ninh thực sự ăn không nổi nữa rồi, tay cầm bánh gạo nếp cứ thế nhét vào miệng Giang Phán An, cả hai ăn đến mức mặt mũi nhăn nhó như đang chịu hình.
Được rồi, đi rửa tay cả đi, chúng ta khai cơm nào.
Lâm Tú Chi từ trong bếp đi ra, thắt tạp dề ngang hông, hiền hậu gọi Sở Tang Ninh: Đi, ăn cơm thôi.
Sau khi ăn uống no say ở nhà họ Giang, Lâm Tú Chi níu kéo không cho cô về. Trong chính phòng, mọi người đều tinh ý tản đi hết, chỉ còn lại Lâm Tú Chi, Phan Văn Lan và Sở Tang Ninh.
Đến cả Giang Phán An cũng bị bố cậu bé tìm lý do dẫn đi chỗ khác.
Bác gái, bác có chuyện gì muốn nói ạ? Sở Tang Ninh không phải không nhìn ra vẻ mặt đắn đo của bác Lâm, thế là chủ động lên tiếng hỏi.
Nếu Sở Tang Ninh đã mở lời, Lâm Tú Chi cũng thấy mình nên gạt bỏ sĩ diện, thay cái thằng con trai thối nhà mình mà hỏi cho rõ.
Tang Ninh, bác chỉ muốn hỏi con một chút, con đã có đối tượng chưa?
Dạ? Sở Tang Ninh thoáng chốc ngẩn người, theo bản năng lắc đầu: Dạ chưa ạ.
Chưa có là tốt rồi, chưa có là tốt rồi. Lâm Tú Chi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận rướn người tới hỏi thăm: Vậy con có yêu cầu gì về chuyện tìm đối tượng không?
Dạ, đẹp trai ạ. Sở Tang Ninh là người thích cái đẹp nên lập tức đáp ngay: Phải thật thà, chăm chỉ nữa ạ.
Cô nói câu nào là khóe môi Lâm Tú Chi lại nhếch lên một chút, từng tiêu chuẩn này sao mà khớp với con trai bà thế không biết, đúng là trời sinh một cặp.
Không giống như những bà mẹ chồng khác thích tìm con dâu m.ô.n.g to dễ đẻ, Lâm Tú Chi chỉ nghĩ con dâu là phải tìm người xinh đẹp, dịu dàng.
Chứ m.ô.n.g to dễ đẻ thì là đi tìm vợ hay đi tìm gia súc vậy?
