Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 120

Cập nhật lúc: 31/12/2025 18:13

Triệu Giai Vân đau đớn kêu thét lên một tiếng, còn chưa kịp quay đầu thì một cái tát nảy lửa đã giáng thẳng xuống mặt. Sau khi nhìn rõ người vừa đ.á.n.h mình qua dư quang, cô ta lập tức im bặt, ngoan ngoãn như một con chim cút nhỏ.

Gương mặt cô ta đau rát như bị lửa đốt, lỗ tai ù đi, nhưng tất cả nỗi đau thể xác đó đều không bằng sự chấn động trong lòng.

Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt trợn ngược vì chột dạ, vẻ mặt không thể tin nổi: Anh... sao anh lại về được đây?

Sao La Nhất Bình lại đột ngột quay về chứ? Không thể nào, chẳng phải anh ta đang phải ngồi tù sao?

Hay là... vượt ngục?

Triệu Giai Vân nghĩ đến đây thì toàn thân run bần bật, chiếc vali trên tay cũng rơi bịch xuống đất.

La Nhất Bình râu ria lún phún chưa cạo, quần áo trên người bốc mùi chua loét, quan trọng hơn là những vết thương xanh xanh tím tím trên mặt, nhìn qua là biết ở trong đó chẳng ít lần bị ăn đòn.

Anh ta túm lấy b.í.m tóc của Triệu Giai Vân, bất thình lình đá văng chiếc vali của cô ta khiến quần áo bên trong đổ nhào ra đất, đống lộn xộn. La Nhất Bình hỏi với giọng âm u: Cô định đi đâu hả?

Tôi... tôi... Da đầu Triệu Giai Vân tê dại, nhìn khuôn mặt đen sạm vặn vẹo của La Nhất Bình mà không thốt nên lời.

Cô ta run cầm cập bịa chuyện: Cái đó, em gái hàng xóm của tôi cũng ở gần thôn Trường Hưng, tôi mang ít đồ sang thăm cô ấy.

Thăm hàng xóm? Ngón tay La Nhất Bình quấn vào tóc cô ta càng siết mạnh hơn. Triệu Giai Vân đau đớn kêu lên, nhưng La Nhất Bình lại có vẻ càng hưng phấn.

Thăm hàng xóm mà mang nhiều quần áo thế này? Thăm hàng xóm mà định đ.á.n.h mẹ tôi? Thăm hàng xóm mà định ly hôn với tôi?

La Nhất Bình lôi xềnh xệch Triệu Giai Vân, thô bạo kéo cô ta vào trong nhà, tiếng chốt cửa vang lên một cái cạch.

Triệu Giai Vân vùng vẫy thoát khỏi tay La Nhất Bình, sợ hãi trốn vào góc phòng, nặn ra một nụ cười gượng gạo: Anh... anh làm gì thế hả?

Bà già nhà họ La nằm dưới đất, cả người lạnh ngắt, đôi môi đã đông đến trắng bệch. La Nhất Bình vội vàng đỡ bà ta dậy: Mẹ, mẹ có sao không?

Con ơi, Nhất Bình của mẹ. Bà già nhà họ La xúc động rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t lấy tay con trai không buông: Con ơi, sao con lại về được rồi?

Có phải họ đã điều tra rõ ràng rồi không? Con từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chắc chắn không bao giờ làm mấy chuyện đó.

Bà già nhà họ La thề thốt, vỗ n.g.ự.c dám đảm bảo với bất cứ ai rằng con trai mình không bao giờ làm chuyện phạm pháp.

La Nhất Bình gật đầu, cố gắng an ủi mẹ: Vâng, công an bắt được người đó rồi. Con chẳng biết gì cả, chỉ là giúp bốc vác thôi, họ nhốt con vài ngày rồi cho về.

Nói đến đây, những lời phía sau La Nhất Bình định thốt ra lại nuốt ngược vào trong. Đúng là anh ta không phải ngồi tù, nhưng số tiền kiếm được từ việc này phải nộp lại toàn bộ.

Trên đường về anh ta đã tính toán kỹ, tổng cộng kiếm được khoảng bốn năm trăm tệ, trừ đi ba bốn trăm tệ có sẵn trong nhà, còn lại một trăm tệ nữa biết đào đâu ra mà bù vào?

Tất cả đã tiêu xài hết cho gia đình rồi, nào là quần áo cho mẹ, thịt thà trong nhà, rồi bánh bao thịt ăn thường xuyên, cái gì cũng là tiền cả.

Nhưng việc cấp bách lúc này vẫn là đỡ mẹ vào trong. La Nhất Bình dìu mẹ vào phòng, thấy con trai bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, lòng bà già nhà họ La như có chỗ dựa.

Bà xót xa hỏi: Con ơi, vết thương trên mặt là sao thế? Có phải họ đ.á.n.h con không?

La Nhất Bình không đáp, nhanh ch.óng lảng sang chuyện của mẹ: Mẹ, cái eo của mẹ có sao không? Hay để con đưa mẹ sang chỗ thầy t.h.u.ố.c trong thôn khám xem nhé?

Lúc này bà già nhà họ La mới nhớ ra chuyện để mách, bà đi cà nhắc, chưa nói đã hai hàng nước mắt chảy dài: Con ơi, vợ con nó định bỏ trốn, nó bảo con chắc chắn phải vào tù nên muốn ly hôn với con.

Mẹ ngăn nó lại, kết quả là nó đẩy mẹ ngã lăn ra đất. Nếu không có con về, chắc mẹ có c.h.ế.t ở nhà cũng chẳng ai biết.

Nghĩ đến những chuyện uất ức mấy ngày qua, bà già nhà họ La sụt sùi rồi bỗng khóc rống lên. La Nhất Bình đỏ lựng mắt đỡ mẹ nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi lững thững bước ra ngoài.

Triệu Giai Vân lúc này đang bám lấy cửa định chạy trốn, nhưng La Nhất Bình đã nhanh hơn một bước khóa trái cửa lại. Thấy anh ta tiến tới, cô ta thầm gọi hỏng bét.

Cô ta bước lên một bước: Nhất Bình, em không cố ý đâu. Trước đây mẹ mắng em rất nhiều lần, còn nói trước mặt người trong thôn em là loại gà mái không biết đẻ trứng, em chịu không nổi mới ra tay thôi. Mẹ không sao chứ? Để em vào xem mẹ.

Triệu Giai Vân không muốn ở riêng với La Nhất Bình. Chưa bàn đến chuyện cô ta vừa đ.á.n.h bà già nhà họ La, chỉ riêng trạng thái của anh ta sau khi ra tù đã rất không ổn.

Trông anh ta như có vẻ hơi điên dại, Triệu Giai Vân càng không muốn lại gần.

Nhưng đây không phải chuyện cô ta muốn tránh là tránh được. La Nhất Bình vẫy vẫy tay, sắc mặt lạnh lùng: Lại đây.

Nhất Bình, anh đừng thế này... em sợ. Triệu Giai Vân rơm rớm nước mắt, chậm chạp bước tới.

Chưa kịp mở miệng, một cái tát trời giáng đã nện xuống mặt cô ta. La Nhất Bình một tay bóp lấy cằm Triệu Giai Vân: Mẹ tôi nói có gì sai? Cô gả cho tôi bao lâu rồi, đến cả chung phòng cũng không có, thì đào đâu ra con cái?

Tôi vừa vào tù có hai ngày, cô đã định thu dọn đồ đạc ly hôn với tôi? La Nhất Bình bóp mặt cô ta xoay qua xoay lại nhìn một lượt rồi cười khẩy: Cô lấy đâu ra cái bản mặt lớn như vậy hả?

Nhà họ La này là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?

Đàn ông tay khỏe, Triệu Giai Vân cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát đến nơi, cô ta nước mắt đầm đìa vỗ vào vai La Nhất Bình, cố làm anh ta buông tay.

La Nhất Bình chán ghét hất cô ta ra: Cút vào trong mà hầu hạ mẹ tôi.

Bà già nhà họ La nằm trên giường kêu rên hừ hừ, làm như sắp không sống nổi đến nơi. Triệu Giai Vân đi vào chỉ biết ngoan ngoãn đứng một bên, mặc cho bà ta chỉ dâu mắng hòe, c.h.ử.i bới thậm tệ.

Vẻ mặt cô ta thản nhiên như không nghe thấy gì, nhưng thực chất... từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống sàn, cô ta bắt đầu thấy hối hận rồi.

Vì muốn cướp đoạt khí vận kiếp trước của Sở Tang Ninh mà cô ta đã đ.á.n.h đổi cả bản thân mình, giờ hối hận liệu có còn kịp không?

La Nhất Bình bước vào, thấy bộ dạng như đưa đám của Triệu Giai Vân thì càng thấy đen đủi, anh ta ngồi xuống ghế, xoa vết thương trên mặt, gằn giọng: Đi luộc cho tôi quả trứng đi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.