Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 182
Cập nhật lúc: 31/12/2025 19:12
Tiểu Mai đảo mắt một vòng, lập tức đồng ý ngay tại chỗ, ngọt ngào nói lời cảm ơn: Cháu cảm ơn cậu ạ.
Cảnh tượng cậu cháu hiếu thảo bên kia trông thật ấm áp, Ngô Phương Vân bất lực thở dài. Nhìn con gái mình đang im lặng đứng bên cạnh, chị thấp giọng an ủi: Đợi lát nữa mẹ bảo với bố, cũng mua cho con một bộ quần áo mới.
Quần áo của con gái đều do tự tay chị may, có bộ lại là đồ cũ người khác trong khu tập thể không dùng nữa cho. Ngô Phương Vân sửa sang, vá víu lại cho con được hai bộ trông tạm ổn, còn quần áo mới thì dường như con bé chưa bao giờ được mặc.
Cái anh nhà mình cũng thật là, đã nỡ mua cho cháu gái rồi, sao chẳng nhớ ra mà mua cho con gái lấy một bộ.
Hứa Ni nhi túm c.h.ặ.t góc chăn trên giường, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, hiểu chuyện nói: Mẹ ơi, con không cần đâu ạ.
Hứa Kim Đản từ phía sau bố lách người vào, nhìn Ngô Phương Vân trên giường, không, đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái bụng của chị, đột nhiên hét lớn rồi lao tới.
Mẹ ơi!
Hứa Kim Đản là một thằng nhóc béo mầm, nặng cũng phải hai mươi mấy cân, nếu mà tông thẳng vào bụng Ngô Phương Vân thì đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Ngô Phương Vân hốt hoảng đưa tay ra: Kim Đản, đừng nhào vào người mẹ!
Ngay giây tiếp theo, khi cơ thể thằng bé sắp sửa đập vào bụng mẹ, nụ cười trên môi Hứa Kim Đản vừa mới chớm nở thì cổ áo sau gáy đã bị ai đó túm c.h.ặ.t lấy.
Hứa Đại Quân mặt đầy vẻ hãi hùng, xách con trai mình lên như xách một con gà con, nghiêm mặt quát: Kim Đản, mẹ con đang mang thai, không được nhào vào lòng mẹ như thế.
Mẹ Hứa cũng sợ hãi thở phào một cái, vội vàng dỗ dành đứa cháu đích tôn: Kim Đản ơi, vài tháng nữa mẹ sẽ sinh cho cháu một đứa em trai, có thích không nào?
Có thích em trai không?
Mẹ Hứa hào hứng hỏi cháu nội, nhưng có vẻ bà đã hỏi nhầm người. Hứa Kim Đản bất mãn bịt tai lại, môi bĩu ra dài đến mức có thể treo được cả hũ dầu: Không thích, cháu không cần, cháu chẳng cần cái gì hết!
Có em trai rồi thì bố mẹ sẽ không thương mình nữa, Hứa Kim Đản lo mình sẽ trở thành "Hứa Ni nhi thứ hai", nên chẳng đời nào muốn có em trai.
Thằng bé đẩy mẹ Hứa ra, dỗi hờn chạy thẳng ra ngoài. Mẹ Hứa chân tay chậm chạp, lạch bạch đuổi theo sau m.ô.n.g cháu.
Một bà già như bà sao mà đuổi kịp trẻ con, bà vừa chạy vừa gọi: Kim Đản, Kim Đản ơi!
Bệnh viện bao nhiêu bệnh nhân, sao có thể để bà gào thét như thế. Mẹ Hứa vừa mới cất giọng thì đã có người lên tiếng ngăn cản. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng chặn bà lại, cau mày nhắc nhở: Bác ơi, đây là bệnh viện, cấm gây ồn ào.
Được, được, tôi... tôi đang gọi thằng cháu Kim Đản nhà mình ấy mà. Mẹ Hứa chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chỉ sợ mỗi bác sĩ, ngộ nhỡ làm họ phật ý rồi sau này không chữa bệnh cho mình thì sao, nên bà lắp bắp giải thích.
Bác cần nói nhỏ thôi, trong bệnh viện còn rất nhiều người đang nghỉ ngơi.
Mẹ Hứa ngậm miệng lại, tìm quanh quất hai vòng vẫn không thấy người đâu, sốt ruột chạy lên lầu gọi cô cháu ngoại Tiểu Mai cùng đi tìm.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại hai vợ chồng, Ngô Phương Vân không nhịn được mà cằn nhằn một câu: Anh xem, sao mẹ lại dẫn cả Tiểu Mai theo thế này?
Hứa Đại Quân lập tức nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm trọng: Tiểu Mai thì sao? Đó là con gái của chị gái anh, là cháu ngoại ruột của anh đấy, nó qua đây để giúp chúng mình chăm sóc Ni nhi với Kim Đản còn gì.
Ý em không phải thế. Thấy chồng sắp nổi cáu, Ngô Phương Vân mím môi giải thích: Nhà mình có đúng hai phòng, anh định cho Tiểu Mai ở đâu?
Chẳng phải có nhà khách đơn vị đó sao? Hứa Đại Quân bày ra vẻ mặt không quan tâm, ở nhà khách chẳng đáng bao nhiêu tiền, ở mười ngày nửa tháng cũng chẳng sao.
Lại còn ở nhà khách, nhà mình không có tiền chẳng lẽ Hứa Đại Quân không biết?
Tiền chị nằm viện đây còn là do mọi người trong khu tập thể gom góp cho đấy thôi.
Ngô Phương Vân nói thẳng luôn là mình không có tiền, Hứa Đại Quân kinh ngạc nhìn chị: Tiền đâu hết rồi? Anh nhớ là đã đưa cho em năm sáu đồng cơ mà.
Anh bảo rồi còn gì, gửi về quê một nửa, chỗ còn lại mua ít đồ, rồi còn mua cho anh một bộ quần áo mới nữa, trong tay giờ chỉ còn vài hào, ở nhà khách kiểu gì?
Hứa Đại Quân lúc nãy vừa mới gật đầu đồng ý trước mặt mẹ và cháu gái rồi, giờ không thể nuốt lời được, đàn ông nói một là một, hai là hai.
Đã không ở nhà khách được thì về nhà mà ở.
Hứa Đại Quân nhìn Ngô Phương Vân với vẻ mặt "rèn sắt không thành thép", thấp giọng c.h.ử.i một câu: Đồ đàn bà phá gia chi t.ử, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, nằm viện cái gì mà nằm, không nằm nữa, về nhà!
Biết chuyện tiền nong xong, Hứa Đại Quân mặt mày tái mét vơ lấy đồ đạc bắt vợ theo mình về nhà. Ngô Phương Vân chậm chạp nhấc người, để con gái dìu mình đi về.
Lúc xuống lầu, họ vừa vặn chạm mặt mẹ Hứa đang bế Hứa Kim Đản đi lên. Thấy Ngô Phương Vân đi ra, mẹ Hứa còn khuyên vài câu: Cô mau vào nằm đi, đừng có đi ra ngoài.
Ngô Phương Vân chỉ cười không nói gì. Hứa Đại Quân đương nhiên thấy xấu hổ không dám để mẹ biết mình không có tiền, bèn nói lấp l.i.ế.m: Mẹ ơi, mẹ mới tới, chúng ta về nhà trước đã. Phương Vân không sao đâu, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.
Tiểu Mai cũng đi cùng luôn, lát nữa mẹ với Tiểu Mai ở chung một phòng, hai đứa nhỏ ngủ với vợ chồng con.
Hứa Đại Quân vừa sắp xếp xong thì mẹ Hứa là người đầu tiên không đồng ý. Con dâu đang mang thai, sao có thể để lũ trẻ ngủ cùng được?
Không được là không được, tôi sẽ ngủ cùng Kim Đản với Ni nhi, anh cứ để Phương Vân được nghỉ ngơi cho hẳn hoi.
Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i là lớn nhất nhà, dù có ghê gớm như mẹ Hứa thì lúc này cũng phải nhường Ngô Phương Vân vài phần.
Cả nhà đi về đến khu tập thể thì đã là buổi chiều. Mấy chị vợ đang ngồi ở nhà Sở Tang Ninh đan áo len, nhìn qua cửa sổ thấy gia đình Hứa Đại Quân đã về.
Mọi người xem kìa, mẹ của Hứa Đại Quân lại tới rồi, lần này còn dẫn theo một đứa con gái nữa.
Có người thích hóng hớt liền chạy ra chào hỏi một tiếng. Nhìn cái bụng của Ngô Phương Vân, chị ta hớn hở nói: Phương Vân giờ đúng là báu vật của nhà rồi nhé. À đúng rồi, cái tiền kia cứ từ từ hẵng trả, lúc nào các anh chị có tiền thì đưa cũng không muộn.
Mẹ Hứa nghe thấy thế liền cao giọng chua ngoa: Tiền gì? Nhà tôi nợ tiền chị bao giờ?
Người phụ nữ vừa lên tiếng lập tức đứng hình tại chỗ, lẩm bẩm: Thì chúng tôi đưa Phương Vân đi bệnh viện mà...
