Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 193
Cập nhật lúc: 31/12/2025 19:14
Ngô Phương Vân thấy uất ức vô cùng, chị chỉ mới hỏi có một câu thôi, sao hỏa khí của mẹ chồng lại lớn đến thế?
Chị tủi thân không chịu nổi, trong phòng Hứa Đại Quân cũng mơ màng đi ra, ngáp một cái: Mẹ, mẹ lại lầm bầm cái gì thế? Phương Vân muốn uống thì mẹ nấu cho cô ấy đi, cô ấy còn đang m.a.n.g t.h.a.i mà.
Mở mồm ra là ăn với uống, mẹ Hứa nhân lúc con trai quay người đi liền lườm nguýt con dâu một cái cháy mặt, giọng mỉa mai: Có người mang bầu một cái là thành tàn phế luôn, còn dám mặt dày sai bảo mẹ chồng nấu cơm cho ăn cơ đấy.
Chương 171: Vợ và mẹ, rốt cuộc chọn ai?
Hồi mẹ m.a.n.g t.h.a.i thằng Đại Quân, chẳng phải cũng phải hầu hạ cả nhà từ sáng sớm đến tối mịt đó sao. Mẹ vừa bế nó vừa nấu cơm được, còn có người mang bầu cái là như cụt tay luôn. Được, cái thân già này đi nấu cơm cho cô là được chứ gì. Muốn ăn thịt dê hả, được thôi, đưa tiền đây.
Mẹ Hứa chìa tay ra nhìn thẳng vào Ngô Phương Vân: Nhìn cái gì, đưa tiền đi. Muốn ăn thịt dê thì cô tự bỏ tiền ra mà mua.
Ngô Phương Vân ở nhà tận tụy chăm con, trong túi chẳng có lấy một xu. Chị túng quẫn như vậy, dĩ nhiên là không lấy ra được, đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chồng mình.
Hứa Đại Quân vừa sáng sớm đã thấy nhà cửa nhốn nháo, đứng giữa mẹ và vợ mà gã khó xử không nói nên lời. Gã có tiền không? Nghĩ đến cái túi rỗng tuếch, Hứa Đại Quân cũng nhíu mày. Sau khi trả tiền viện phí cho mọi người trong khu tập thể, trong tay gã chỉ còn lại hơn một đồng bạc. Gã là đàn ông, ngày thường còn muốn hút điếu t.h.u.ố.c uống hớp rượu, nếu chỗ tiền này cũng mất nốt thì còn gì là thú vui nữa.
Hứa Đại Quân không muốn bỏ tiền ra nên im lặng. Mẹ Hứa thấy ánh mắt lưỡng lự của con trai thì lập tức nổi đóa: Tao hỏi tiền cô, cô nhìn thằng Đại Quân làm cái gì? Cái ngữ đàn bà nào như cô, suốt ngày chỉ biết ăn với uống chứ còn biết làm gì nữa? Mang bầu một cái là muốn leo lên đầu lên cổ tao ngồi rồi à? Ngô Phương Vân tôi bảo cho cô biết, chừng nào tôi còn sống thì cô đừng có mơ.
Ngô Phương Vân lặng lẽ rơi lệ, tiếng khóc cứ như mèo kêu, thút thít nghẹn ngào. Bầu không khí nhà họ Hứa bỗng chốc đông cứng lại, Tiểu Mai ngồi một bên không dám nhúc nhích, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ khinh bỉ. Bà ngoại là người ghê gớm, mợ lại chẳng dám phản kháng. Đúng là người hiền thì bị bắt nạt, cậu thì nghe lời bà, mợ lại nhu nhược, xem ra sau này cái nhà này vẫn là bà ngoại làm chủ.
Tiểu Mai càng thêm kiên định ý nghĩ sau này phải dỗ dành cho bà ngoại vui lòng. Chỉ cần bà vui, cô ta có thể ở lại đây mãi mãi, không bao giờ phải quay về cái xóm nghèo lạnh lẽo kia nữa.
Cả nhà đều có mặt ở đó nhưng chẳng một ai đứng về phía Ngô Phương Vân. Nhìn bộ dạng mẹ Hứa c.h.ử.i bới ầm ĩ, Ngô Phương Vân cảm thấy mình đúng là người dưng trong cái nhà này.
Đúng lúc chị đang lòng nguội như tro nguội thì vạt áo bỗng bị kéo nhẹ. Ngô Phương Vân cúi đầu thấy con gái mình đang nhìn mình với đôi mắt mọng nước: Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.
Ngô Phương Vân ngồi thụp xuống ôm mặt, ôm c.h.ặ.t lấy con gái: Ni nhi, số mẹ khổ quá mà...
Hứa Đại Quân vẫn nhíu c.h.ặ.t mày: Em nói mấy chuyện này với con làm gì? Muốn ăn thịt dê thì cứ nói, đừng có khóc lóc trước mặt con cái thế.
Nói đoạn, gã móc từ túi ra năm hào đưa cho mẹ Hứa: Mẹ, mẹ đi mua ít thịt dê về đi. Nhân tiện đang Tết nhất, cho cả nhà ăn chút gì đó ngon ngon.
Mẹ Hứa nhìn số tiền trong tay con trai rồi cũng miễn cưỡng cầm lấy, miệng vâng dạ ngay: Kim Đản, bà đi mua thịt dê đây, cháu muốn ăn thế nào?
Hứa Kim Đản hào hứng ôm lấy chân bà, chỉ vào cái nồi dưới cửa sổ: Bà ơi, nấu lên ăn ạ, cháu cũng muốn uống canh nữa.
Mùi vị dưới lầu tỏa lên thơm quá mức chịu đựng. Hứa Đại Quân cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới sân là một nhóm gồm cả Trung đoàn trưởng, Tiểu đoàn trưởng, Đại đội trưởng ngồi đó. Gã cũng nhìn thấy đĩa thịt dê trên bàn, bất giác nuốt nước miếng ực một cái.
Gã nói với mẹ Hứa: Mẹ, cứ nghe theo Kim Đản đi, nhà mình cũng ăn lẩu.
Ăn lẩu? Là cái gì thế? Mẹ Hứa mở to mắt thắc mắc.
Hứa Đại Quân không nói, Kim Đản thì nhảy nhót kéo bà nội ra cửa sổ, chỉ vào cái nồi bên dưới: Là cái kia kìa, cái kia kìa.
Cậu bé dù sao cũng lớn lên ở đơn vị, hiểu biết hơn hẳn mẹ Hứa và Tiểu Mai. Nhìn thấy đứa em họ kém mình đến mười mấy tuổi mà cũng biết thế nào là ăn lẩu, lòng Tiểu Mai vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ, lại vừa thấy bất công. Nếu cô ta là con gái của cậu thì tốt biết mấy, cô ta chắc chắn sẽ không nhút nhát như con bé Ni nhi. Cô ta sẽ khiến tất cả mọi người yêu quý mình, được ở lại đơn vị ăn những thứ chưa từng được ăn, cũng biết thế nào là ăn lẩu giống như Kim Đản vậy.
Thấy cả con trai lẫn cháu nội đều muốn ăn, mẹ Hứa nắm c.h.ặ.t năm hào tiền, hùng dũng khí thế mặc áo khoác vào. Thấy Ngô Phương Vân vẫn còn đang khóc, bà cụ hạ mắt xuống, bực bội nói: Ngày Tết ngày nhất khóc lóc cái gì, định rước hết vận xui về nhà đấy à? Đúng là hạng ám quẻ.
Ngô Phương Vân sợ đến mức chẳng dám khóc nữa, chị lau nước mắt đứng dậy, dắt tay con gái: Đi, theo mẹ vào phòng.
Tiểu Mai nhìn dáng vẻ tủi thân của mợ mình bằng ánh mắt khinh miệt, rồi quay đi liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Cô ta bưng một cốc nước đến, ngọt ngào gọi: Cậu ơi, cậu uống nước đi ạ.
Hứa Đại Quân hài lòng gật đầu: Tiểu Mai, ở đây cháu có quen không?
Dạ quen ạ. Đúng như mẹ cháu nói, chỗ của cậu tốt thật đấy, cái gì cũng có, mạnh hơn ở quê mình nhiều lắm. Mẹ cháu vẫn thường bảo cậu là người có tiền đồ nhất nhà, giờ cháu thấy đúng là như vậy thật. Tiểu Mai cười hì hì giơ ngón tay cái lên tán dương.
Trận nịnh hót này làm Hứa Đại Quân sướng rơn cả người. Gã cười ha hả, thái độ với Tiểu Mai càng thêm tốt hơn: Có chuyện gì cứ bảo cậu, ở đây không quen cái gì thì cứ nói, muốn ăn gì cũng bảo nhé, cậu nuôi nổi.
Tiểu Mai chỉ chờ có câu này, cô ta ngồi cạnh Hứa Đại Quân hỏi han ân cần, cảnh tượng ấm cúng ấy ai không biết còn tưởng hai người là cha con ruột thịt không bằng.
Đến khi mẹ Hứa về, trong giỏ chỉ có một miếng thịt nhỏ xíu, còn chưa bằng hai nắm tay. Hứa Đại Quân nhíu mày: Mẹ, sao mẹ mua có tí xíu thế này?
Chỗ này đâu có đủ cho cả nhà ăn. Riêng ba đứa trẻ trong nhà đã đủ mệt rồi, đúng là trẻ con tuổi lớn ăn lở cả nhà, Kim Đản với Tiểu Mai ăn cũng chẳng kém gì người lớn. Hai miếng thịt này e là còn chẳng đủ dính răng.
