Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 44

Cập nhật lúc: 31/12/2025 18:02

Phòng của Triệu Giai Vân thì thanh niên tri thức nam không tiện vào, nhưng Sở Tang Ninh và Hạ Duyệt Dương thì có thể.

Ngô Quang Tiền đưa túi kẹo sữa thỏ trắng trong tay cho Sở Tang Ninh: Nhờ cô chuyển lời giúp tôi, chúc cô ấy tân hôn vui vẻ, cùng đồng chí cách mạng phấn đấu vì tương lai.

Được rồi.

Sở Tang Ninh cầm đồ cùng Hạ Duyệt Dương bước vào phòng. Phong tục ở đây là lúc cô dâu mới vào cửa, trong phòng phải có hai đứa trẻ một trai một gái, ngụ ý sau này hạnh phúc mỹ mãn.

Trên giường còn phải rắc thêm hạt dưa, đậu phộng, tượng trưng cho đông con nhiều cháu, phúc thọ diên niên.

Thấy Sở Tang Ninh đi tới, Triệu Giai Vân đá cái chăn hỷ đỏ rực dưới chân vào gầm bàn, kiêu ngạo vân vê đôi khuyên tai.

Cô cũng đến à?

Cô ta nói câu nào cũng đầy gai góc, Sở Tang Ninh giật giật khóe miệng, làm như ai thèm đến không bằng, nếu không phải cô ta kết hôn thì mình đã chẳng bao giờ bước chân vào đây.

Đây là quà của Ngô Quang Tiền và mọi người, còn quà của hai đứa tôi thì đã đưa cho bác gái La rồi. Sở Tang Ninh chỉ tay vào Hạ Duyệt Dương đang im lặng bên cạnh, bực mình nói.

Nghe thấy quà của hai người đã đưa cho bà già họ La, Triệu Giai Vân thé giọng lên: Cái gì!

Dù sao cũng là người một nhà, đưa cho ai mà chẳng giống nhau. Sở Tang Ninh bồi thêm một câu.

Triệu Giai Vân cứng họng không cãi lại được. Người một nhà? Họ mới không phải, La Nhất Bình với mẹ anh ta mới là người một nhà, cô ta chỉ là một người ngoài chẳng có chút trọng lượng nào.

Về phần món quà mà Sở Tang Ninh và Hạ Duyệt Dương đưa cho bà già họ La, Triệu Giai Vân dám cá chắc chắn bà ta sẽ không đưa lại cho mình.

Nhìn Sở Tang Ninh dung mạo xinh đẹp, cả người toát lên vẻ thanh xuân kiều diễm, Triệu Giai Vân không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Cô ta vẫn đẹp như vậy, khoác tay La Nhất Bình bước xuống từ trên xe hơi. La Nhất Bình đứng trước mặt cô ta còn có cảm giác thấp hơn một cái đầu, cung phụng cô ta như cung phụng tổ tiên vậy.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, diện mạo của Sở Tang Ninh vẫn không hề thay đổi, ngoài việc thêm chút phong vận thì dường như chẳng phải trải qua sóng gió gì.

Triệu Giai Vân lúc đó sống không bằng c.h.ế.t, vật vờ qua ngày đoạn tháng. Ông trời có mắt để cô ta được làm lại một lần nữa, lần này chính cô ta đã cướp mất cơ duyên của Sở Tang Ninh.

Sở Tang Ninh, tôi đã gả cho La Nhất Bình rồi, người thắng sẽ là tôi. Triệu Giai Vân liếc xéo cô, khóe môi khẽ lộ vẻ giễu cợt.

Sở Tang Ninh "ồ" một tiếng rồi quay người đi thẳng. Cô chỉ qua xem một chút, nếu người ta đã không hoan nghênh thì mình đi là được.

Sự đắc ý khoe khoang của Triệu Giai Vân giống như một cú đ.ấ.m mạnh nện vào đống bông mềm xèo, Sở Tang Ninh chẳng hề thay đổi sắc mặt.

Điều này khiến Triệu Giai Vân tức đến mức l.ồ.ng n.g.ự.c phập phồng, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Cô ấy vốn thế rồi, chẳng niềm nở với ai đâu, cô cũng đừng giận quá. Hạ Duyệt Dương tiến lên an ủi Triệu Giai Vân, vài câu nói nhẹ hẫng nghe lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Triệu Giai Vân càng điên tiết hơn.

Hôm nay là ngày vui của mình, Triệu Giai Vân kiềm chế rất lâu mới nén được cơn giận xuống, hừ lạnh một tiếng: Cô đúng là tốt bụng thật đấy, lúc trước không thấy qua, giờ ăn cỗ thì đến nhanh thế.

Trong mắt Hạ Duyệt Dương lóe lên một tia u ám, nhưng mặt vẫn phải mỉm cười: Sao lại thế được, chẳng qua tôi sợ làm ảnh hưởng đến cô thôi mà.

Thôi nào, hôm nay cô là cô dâu xinh đẹp nhất, không được tức giận đâu, người trong làng đều đến xem cô kìa.

Phải nói là Hạ Duyệt Dương nịnh hót rất giỏi, lời nào thốt ra cũng khiến người ta mát lòng mát dạ. Triệu Giai Vân vờ như không thấy, xua tay như đuổi ruồi: Cô ra ngoài trước đi, để tôi trang điểm lại chút.

Để trấn áp đám đông, cho mọi người thấy mình xinh đẹp thế nào, Triệu Giai Vân đã chơi lớn, đặc biệt chạy lên huyện mua một bộ đồ thật đẹp.

Bà già họ La cứ ngỡ là bố mẹ họ Triệu đưa tiền cho con gái mua, nhìn hoa văn thêu trên vải mà không khỏi chép miệng.

Bà ta thấy con gái thành phố đúng là hào phóng, năm sáu đồng bạc trong mắt họ cứ như không phải là tiền vậy.

Bên ngoài, bà già họ La hớn hở chào mời mọi người tìm chỗ ngồi. Thời buổi này nhà ai kết hôn mà bày được bốn năm mâm cỗ đã là khá lắm rồi.

Nếu không phải Triệu Giai Vân cực lực đòi hỏi, bà già họ La thực ra cũng chẳng nỡ.

Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé, có gì sơ suất mong mọi người bỏ qua cho. Hôm nay là ngày đại hỷ của con trai, bà già họ La mặt mày rạng rỡ, đi đi lại lại giữa đám đông.

Sở Tang Ninh, Lâm Tú Chi và Phan Văn Lan ngồi cùng một mâm. Cha Giang và Giang Hành Yến là đàn ông nên ngồi cùng với những người khác trong làng.

Lâm Tú Chi nhìn xác pháo dưới đất và giấy đỏ dán trên cửa sổ, gật đầu nói: Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà họ La hào phóng đến thế này đấy.

Hả? Sở Tang Ninh thắc mắc.

Lâm Tú Chi cười đáp: Nhà họ La là vua keo kiệt nổi tiếng trong làng mình đấy. Một cái quần len mặc rách nát đến mức không kéo lên nổi mà bà ta vẫn khăng khăng đòi mặc cho bằng được.

Phan Văn Lan cũng nhớ lại trò cười của bà già họ La dạo trước, chị ghé sát tai hạ thấp giọng kể: Cô không biết đâu, hôm đó tôi tận mắt chứng kiến, quần len của bà ta bị ai đó lấy mất, thế là bà ta c.h.ử.i rủa tổ tiên mười tám đời nhà người ta suốt ba ngày liền trong làng.

Dân làng cứ tưởng bà ta mất cái quần mới, ai nấy đều tiếc hùi hụi, ai dè cuối cùng tìm thấy ở bờ sông, chỉ còn là một lớp vải mỏng dính, lại còn rách mấy chục cái lỗ thủng.

Thế thì đúng là không dễ dàng gì. Sở Tang Ninh nhướng mày quan sát khung cảnh nhà họ La lúc này, tuy gia cảnh không giàu có nhưng được cái dọn dẹp rất sạch sẽ.

Bà già họ La một thân một mình nuôi con khôn lớn, tính tiết kiệm đã ngấm sâu vào trong m.á.u rồi.

Cỗ nhà họ La cũng không tệ, hai món mặn ba món chay: miến hầm thịt lợn, cải thảo xào thịt băm, rau dại trộn, khoai lang hầm ngô với một đĩa cải thảo xào ớt.

Cơm còn chưa bưng lên, mọi người đang ngồi c.ắ.n hạt dưa tán chuyện thì nghe thấy tiếng hô: Cô dâu đến rồi!

Triệu Giai Vân tết tóc đuôi sam, mặc bộ đồ mới bước ra khỏi phòng. La Nhất Bình chờ sẵn ở cửa, mặt không chút ý cười, gượng gạo dắt Triệu Giai Vân đi từng bàn mời rượu.

Đại đội trưởng cùng mấy bác mấy chú trong làng đều đến cả, phận hậu bối như La Nhất Bình và Triệu Giai Vân chắc chắn phải mời rượu họ.

Lúc đi đến bàn của Giang Hành Yến, La Nhất Bình nhíu mày, cầm ly rượu lên rồi cũng chạm cốc với Giang Hành Yến một cái: Tôi cạn nhé, anh tùy ý.

Trước đó La Nhất Bình từng có ý với Sở Tang Ninh, câu nói này đối với Giang Hành Yến mà nói chẳng khác nào một lời khiêu khích. Anh ngửa cổ uống cạn sạch trong một hơi, còn dốc ngược ly rượu lại để chứng tỏ mình không còn sót giọt nào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.