Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 84: Hay Là Chúng Ta Ly Hôn Đi?

Cập nhật lúc: 10/12/2025 18:06

Mạc Thu Phong cũng cười, đi gắp một khối thịt thỏ khác ăn, về chuyện ở rể này, anh không phát biểu ý kiến, dù sao cũng không phải con trai ruột của anh, anh không có lập trường đó.

Nhưng mà anh cảm thấy, bây giờ là xã hội mới rồi, nam nữ bình đẳng, họ gì cũng không quan trọng, tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu mà thôi.

Giống như trước kia khi anh tiềm phục l.à.m t.ì.n.h báo trong thành phố, đã đổi mấy chục cái tên, đôi khi chính anh cũng thấy mơ hồ, rốt cuộc anh họ gì?

Mãi đến khi ra tiền tuyến, anh mới dùng lại cái tên vốn có, cảm giác hoang mang đó mới biến mất.

Cho nên anh thật sự cảm thấy họ gì cũng không quan trọng, dù sao cũng đều là con cháu Viêm Hoàng.

“Chuyện ở rể này tôi không đồng ý, con cũng không phải là nhà nghèo đến mức sống không nổi nữa, hà tất phải tới cửa!” Viên Tuệ Lan sầm mặt, giọng điệu rất bất mãn.

Trong suy nghĩ của thế hệ cũ, chỉ có đàn ông nhà nghèo đến mức leng keng không còn gì, mới phải đi ở rể, hơn nữa ở nông thôn, con rể ở rể sẽ bị người ta xem thường, con trai bà có năng lực thì có năng lực, có gia thế thì có gia thế, hà tất phải chịu đựng cái ấm ức này?

“Mẹ, lời này của mẹ làm con khá thất vọng đấy, trước kia con còn tưởng mẹ là phụ nữ thời đại mới có tư tưởng tiến bộ, không ngờ kỳ thực mẹ vẫn giữ quan niệm cũ kỹ, mẹ ngày nào cũng nói nam nữ bình đẳng, nhưng thực tế chính mẹ lại đang phản đối nam nữ bình đẳng, thật đáng buồn!”

Nguyễn Thất Thất đã lên tiếng trước Lục Dã, chậm rãi phản bác.

“Tôi phản đối chỗ nào?” Viên Tuệ Lan ấm ức.

“Vừa mới nãy mẹ đã phản đối rồi đấy, đã nam nữ bình đẳng rồi, vậy đàn ông có thể cưới phụ nữ, phụ nữ tự nhiên cũng có thể cưới đàn ông, đây mới là bình đẳng thật sự, nếu không thì còn nói cái gì là bình đẳng?”

Nguyễn Thất Thất hỏi lại.

Trương Vệ Hồng, người vẫn chưa mở lời suốt từ nãy, không nhịn được vỗ tay, “Đúng vậy, đây mới là nam nữ bình đẳng thật sự, tôi thấy đồng chí Nguyễn nói rất đúng!”

Mặt Viên Tuệ Lan xanh đỏ lẫn lộn, cái mặt già này hơi khó giữ thể diện.

Bởi vì bà không biết phải phản bác thế nào, hơn nữa bà còn cảm thấy những gì Nguyễn Thất Thất nói hình như là đúng, chẳng lẽ tư tưởng của bà thật sự đã cũ kỹ rồi sao?

Nguyễn Thất Thất còn nói thêm: “Nhà nước đều đề cao hôn nhân tự do, phản đối ép duyên, Lục Dã là một cá thể độc lập, hôn nhân của anh ấy hoàn toàn có thể do chính anh ấy quyết định, tôi và anh ấy thật lòng yêu nhau, tâm đầu ý hợp, ở cùng nhau rất vui vẻ, là lương duyên trời tác đất thành, ở rể hay không thì có gì quan trọng, mấu chốt là Lục Dã anh ấy sống rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn nhiều so với ở bên cạnh hai người, dù sao tôi có thể cho anh ấy thứ mà hai người không cho được!”

“Cái gì vậy?”

Trương Vệ Hồng tò mò hỏi.

“Tình yêu!”

Nguyễn Thất Thất trả lời.

Vẻ mặt nghiêm túc của Trương Vệ Hồng dâng lên sự ngượng ngùng, cô ấy đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người lớn tiếng nói ra tình yêu, ấn tượng của Trương Vệ Hồng về Nguyễn Thất Thất rất không tồi, cảm thấy cô là một phụ nữ mới nhiệt tình phóng khoáng lại rất có tư tưởng, kết bạn với cô ấy chắc chắn sẽ rất thú vị.

Mặt già của Viên Tuệ Lan và Lục Đắc Thắng đều hơi khó giữ thể diện, trong lòng cũng có chút chột dạ, dù sao thì họ quả thực đã có lỗi với Lục Dã.

“Bà không phải thích ăn rau tổng hợp sao, ăn nhiều chút đi!”

Mạc Thu Phong gắp một đĩa nhỏ rau tổng hợp, chuyển đến trước mặt Viên Tuệ Lan.

Bữa cơm tối này người ăn vui vẻ nhất chính là anh, có món thịt thỏ anh thích ăn, Mạc Thu Phong ăn uống đặc biệt vui vẻ.

“Cảm ơn.”

Viên Tuệ Lan nhận lấy rau tổng hợp và ăn, che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Lục Đắc Thắng bĩu môi, thầm rủa trong lòng, hai vợ chồng còn cảm ơn qua lại, thật giả tạo!

Nhưng mà đối với chuyện Lục Dã ở rể, bây giờ ông cũng không để bụng lắm nữa, dù sao thì cho dù ông có để bụng đến mấy, cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của đứa nghịch t.ử này, còn khiến chính ông tức c.h.ế.t.

Trời mưa thì cứ mưa, mẹ tái giá thì cứ tái giá, kệ nó đi thôi!

Lục Đắc Thắng gần đây cũng đang nỗ lực học tập ngữ lục, thành quả rất đáng mừng, mỗi lần họp ông đều có thể nói ra vài câu nói đắt giá, khiến những người khác nhìn với cặp mắt khác xưa, lần trước đi Giang Thành họp, có người còn nói ông *sĩ biệt tam nhật*, xưa đâu bằng nay rồi cơ đấy.

Nhờ Mạc Thu Phong đỡ lời, không khí trên bàn ăn dần dần dịu đi. Hơn nữa, món Nguyễn Thất Thất làm quả thực ngon miệng, ngay cả Lục Giải Phóng đang rầu rĩ cũng rưng rưng nước mắt ăn hết ba bát cơm.

Ăn cơm xong, mọi người đều chuẩn bị về nhà.

Trương Vệ Hồng đi tới trước mặt Nguyễn Thất Thất, rất nghiêm túc nói: “Tôi thấy cô rất có ý tứ, muốn kết bạn với cô, có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, tôi là Nguyễn Thất Thất!”

“Tôi là Trương Vệ Hồng, rất vui được làm quen với cô!”

Trương Vệ Hồng bắt tay cô, còn nở một nụ cười nhẹ.

Cô ấy còn để lại số điện thoại liên lạc, sau đó mới cùng Mạc Thong Dong rời đi.

Nguyễn Thất Thất và Lục Dã tiễn xuống lầu, đợi mọi người đi hết, bọn họ hớn hở chạy về nhà kiểm kê tiền mừng.

Vợ chồng Mạc Thu Phong một trăm tệ, Lục Đắc Thắng cũng một trăm, Mạc Thong Dong và Lục Giải Phóng đều là mười tệ, cả đêm kiếm ròng hai trăm hai mươi tệ.

“Tốt!”

Nguyễn Thất Thất hết sức hài lòng, rất xứng đáng với công sức cô bỏ ra cả buổi chiều.

Lục Dã cũng rất hài lòng, anh ấy thậm chí còn nảy ra một ý tưởng mới để làm giàu.

“Hay là qua một thời gian nữa chúng ta ly hôn, sau đó lại tái hôn?”

Như vậy là lại có thể kiếm tiền mừng rồi còn gì.

Sau đó đầu anh ấy bị Nguyễn Thất Thất táng cho một cái, “Anh ngốc à, cũng không phải chỉ có kết hôn mới có thể nhận tiền mừng! Đợi chúng ta sinh một đứa nhóc ra, sinh ra, đầy tháng, trăm ngày, tròn tuổi, có thể nhận bốn lần tiền mừng lận đó!”

Mắt Lục Dã sáng lên thoáng cái, kéo Nguyễn Thất Thất đi thẳng vào phòng ngủ, phải tranh thủ thời gian sinh con kiếm tiền mừng.

“Anh đừng có dùng sức mạnh như vậy, cẩn thận pháo nổ hai lần đấy, một lần sinh hai đứa không có lời đâu!”

Trước khi vận động tạo người bắt đầu, Nguyễn Thất Thất còn nhắc nhở một câu, song bào t.h.a.i cố nhiên đáng yêu, nhưng tiền mừng còn thơm hơn, vẫn là từng đứa từng đứa sinh ra mới có lời hơn.

Lục Dã đang chuẩn bị tăng lớn mã lực, nghe vậy lập tức thu liễm lại một chút, vợ nói đúng, anh phải dịu dàng một chút.

Lại là một đêm xuân phong vượt qua Ngọc Môn Quan.

Hai người lại lại lại nằm ườn trên giường, mặt trời đã chiếu tới m.ô.n.g rồi, hai người vẫn đang ngủ khò khò.

Người tỉnh trước nhất là Nguyễn Thất Thất, bị mắc tiểu làm tỉnh giấc, bàng quang sắp nổ tung rồi, nhưng cô không muốn dậy, lười biếng rúc vào lòng Lục Dã chợp mắt.

Lục Dã cũng tỉnh, anh ấy bị đói làm tỉnh giấc, năm bát cơm tối qua ăn, tất cả đều tiêu hóa xong hết rồi.

Nhưng anh ấy cũng không muốn dậy, ôm cô vợ thơm tho mềm mại ngủ thật sướng, còn sướng hơn cả ăn cơm, anh không muốn buông ra.

Lục Dã muốn đổi tư thế ôm, vừa khẽ động một cái, Nguyễn Thất Thất đã c.ắ.n răng ngăn lại.

“Đừng nhúc nhích!”

Cô ấy rất khó khăn mới duy trì được sự cân bằng của bàng quang, tuyệt đối không thể phá hỏng, nếu không cô lo sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Lục Dã rất nghe lời, vẫn không nhúc nhích nằm đó, còn tò mò hỏi: “Tại sao không thể động?”

“Căng!”

Nguyễn Thất Thất trả lời ngắn gọn, nhiều hơn một chữ cũng sợ phá vỡ cân bằng.

Lục Dã thần kỳ nhận được tín hiệu, anh ấy nghĩ một lát, có một cách làm tốt: “Khoét một cái lỗ trên giường, bên dưới đặt một cái chậu, vén chăn đệm lên là có thể xả nước.”

“Chủ ý hay đấy, sao anh lại thông minh như vậy?”

Nguyễn Thất Thất cố nhịn cười khen anh ấy, khen đến mức Lục Dã vẫy đuôi thành cái quạt, ngay lập tức muốn đi lấy công cụ, khoét một cái lỗ trên giường.

“Ăn cơm trước đã, đói c.h.ế.t mất!”

Nguyễn Thất Thất kéo anh lại, dùng việc ăn cơm để chuyển hướng sự chú ý của anh.

Cô không có ý kiến gì về việc khoét lỗ trên giường, nhưng tuyệt đối không thể đặt bô trong phòng, cô chịu không nổi cái mùi khai nồng nặc đó.

Lúc bọn họ thức dậy, đã gần buổi trưa rồi, trên hành lang có không ít người đang làm cơm trưa, Nguyễn Thất Thất chạy nhanh đi nhà vệ sinh, mỗi tầng lầu có một buồng vệ sinh và phòng tắm dùng chung, còn có một phòng nước.

Nguyễn Thất Thất nấu một chút cơm, xào ba đĩa lớn thức ăn: đậu phụ khô xào thịt, tỏi tây xào cá khô, rau xanh xào, còn nấu một bát canh trứng rong biển.

“Cô em Thất Thất, hai người đây là ăn gộp bữa sáng và bữa trưa luôn hả?”

Có một chị vợ quân nhân đi tới hàn huyên, Nguyễn Thất Thất cho đến nay, vẫn chưa từng làm trò điên rồ nào ở khu nhà gia đình quân nhân, mọi người đều tưởng cô là người hiền lành, đều khá thích cô.

“Đúng rồi ạ.”

Nguyễn Thất Thất cười cười, bảo Lục Dã bưng thức ăn về phòng, còn cô thì bưng một nồi cơm.

Cơm nước tất cả đều ăn xong rồi, hai người xuất môn. Lịch trình buổi chiều rất kín, đi trước nhìn Hà Kiến Quân, lại nhìn Lưu Hồng Ba. Đã một trận không nhìn thấy, thật sự nhớ bọn họ.

【Canh ba viết xong rồi, mở đầu bài viết nói nữ chính không thi đại học, ý là không tham gia kỳ thi Cao khảo năm 77. Đại học Công Nông Binh là chế độ tiến cử, không cần thi. Cũng không cần nói vì cái gì nữ chính không tham gia Cao khảo nữa, còn phải sáu năm sau mới có thể thi, thời gian quá dài rồi. Đại học Công Nông Binh đều tốt nghiệp tham gia công tác thăng chức rồi, giải thích xong rồi, ngủ ngon, đại bảo bối của tôi.】

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.