Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 134: Tìm Đến Khương Gia
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:35
Nghe được tên Khương Kiểu Nguyệt và phấn châu liên hệ với nhau, Khương Ninh theo bản năng liền bước chậm lại, bắt đầu chậm rãi đi về phía cầu thang.
Thẩm Quân Nghiêu nhận thấy bước chân nàng chậm lại, quay đầu nhìn.
Khương Ninh liếc mắt nhìn đám quý nữ bên cạnh, ra hiệu Thẩm Quân Nghiêu chú ý một chút. Thẩm Quân Nghiêu nhíu mày, không kiên nhẫn bước chậm lại và đi theo.
Vương Tố Khanh ngữ khí mang theo thất vọng nồng đậm, nàng cắt ngang lời oán giận của muội muội mình là Vương Tố Vãn, bảo nàng không nên làm mất mặt Vương gia.
Tuy nhiên Vương Tố Vãn hiển nhiên không ăn bài này của tỷ tỷ nàng, vẫn lải nhải oán giận.
"Khương Kiểu Nguyệt thật là, nàng cái cấp bậc gì, thân phận gì chứ, một đứa con gái của thiếp thất được nâng lên làm bình thê, cũng dám cùng Vương gia chúng ta trèo quan hệ. Lúc trước nếu không phải nàng vỗ n.g.ự.c bảo đảm có thể mua được phấn châu, tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không chờ lâu như vậy. Quả thật là thứ không ra gì."
Cô nương đeo bộ diêu lấy khăn che miệng cười, trêu chọc nói: "Ngươi nếu thật sự nhìn ra nàng vô dụng thì lúc đó sao không ngăn cản Tố Khanh, bây giờ nói mấy lời hậu pháo này có ích lợi gì, chi bằng nghĩ cách khuyên tỷ tỷ ngươi chọn một viên trân châu tốt đi."
Một cô nương mặc váy áo bông màu xanh lam vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chuyện chỉ vào một hộp gấm khác trên tủ bảo nha hoàn lấy xuống, cô nha hoàn nhỏ lập tức đi lấy.
Hộp mở ra, một viên trân châu trắng ngà lớn bằng đầu ngón tay cái, trong một loạt hạt châu óng ánh trắng muốt thì cũng không quá nổi bật.
"Tố Khanh, ta đã hỏi thăm rồi, đây là viên dạ minh châu lớn nhất của Trân Bảo Các, đẳng cấp không hề thua kém phấn châu kia đâu. Ngươi nạm viên dạ minh châu này lên mũ phượng, ban đêm lộng lẫy bắt mắt tự nhiên cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ. Chuyện Khương Kiểu Nguyệt nhờ ông cậu bỏ đi của nàng mua phấn châu căn bản là không đáng tin, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa."
________________________________________
Mấy quý nữ thay phiên khuyên giải an ủi, mãi cuối cùng cũng thuyết phục được Vương Tố Khanh, nàng cuối cùng lộ ra nụ cười và muốn viên dạ minh châu kia.
Khương Ninh và Thẩm Quân Nghiêu cũng vừa lúc đi đến cầu thang, nhân tiện liền đi xuống lầu.
"Đại nhân, ông cậu của Khương Kiểu Nguyệt có cần điều tra một chút không? Trân Bảo Các và Minh Châu Lâu đều hết phấn châu, hắn ta lấy đâu ra gan lừa gạt tiểu thư gia đình quyền quý nói mình có thể mua được, trừ khi thực sự có một số phương pháp.", Khương Ninh nói ra nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Quân Nghiêu không nhanh không chậm đi bên cạnh nàng, thấp giọng cười nói: "Cô trông có vẻ rất muốn đi điều tra một chút, sao vậy, muốn cho Khương gia một bài học ra oai phủ đầu sao?"
Khương Ninh lập tức giơ ba ngón tay làm ra vẻ thề thốt: "Ta thật sự chỉ là muốn phá án thôi, đại nhân ngài đừng nghĩ ta xấu xa quá."
Nhưng nụ cười trên mặt nàng giấu cũng không giấu được, người tinh mắt liếc một cái liền biết nàng bất an có ý đồ.
Thẩm Quân Nghiêu cũng không vạch trần nàng, cười mà không nói khoanh tay xuống lầu.
Kỷ Đô đã sớm xuống lầu, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người.
Hai người thong thả đi ở phía sau, một người khúc khích cười giơ tay không biết nói gì, người kia ánh mắt hiếm khi không lạnh băng mà ngược lại mang theo chút ý cười. Cảnh tượng này đọng lại trong mắt Kỷ Đô khiến hắn không khỏi cong khóe miệng.
Ra khỏi Trân Bảo Các, Khương Ninh trèo lên xe ngựa, đang ghé vào cửa sổ xe nhìn Minh Châu Lâu đối diện, một chiếc xe ngựa gỗ nam màu đen từ từ đi đến trước cửa. Một thân ảnh màu xanh điện từ trên xe ngựa bước xuống, chất liệu y phục lấp lánh ánh sáng, nhìn liền biết giá cả xa xỉ.
Người xuống xe quay lưng lại Khương Ninh nên không nhìn rõ mặt, nhưng từ người hầu đi theo phía sau và thái độ của người Minh Châu Lâu ra đón chào mà xem, thân phận người này không hề thấp.
Thẩm Quân Nghiêu theo ánh mắt nàng nhìn lại, nhìn thấy người kia đang phe phẩy quạt xếp thì liền thu hồi ánh mắt: "Con trai trưởng dòng độc đinh của Thiệu gia, Thiệu Tô. Chủ nhân Minh Châu Lâu, cũng là người được xưng là phú hào số một trong Quốc Khánh này."
Phú hào số một, vậy thì phải giàu đến mức nào, nằm trên giường ngủ mấy đời cũng đủ tiêu rồi. Khương Ninh đầu óc toàn là hình ảnh chiếc giường làm bằng vàng, đến nỗi lờ đi việc Thẩm Chỉ huy sứ hơi nhíu mày ở bên cạnh.
Tuy biết là cần tìm ông cậu của Khương Kiểu Nguyệt, nhưng ông cậu này rốt cuộc tên họ là gì, nhà ở đâu thì Khương Ninh lại hoàn toàn không biết gì cả.
"Đại nhân, không trách ta đâu, đó là đệ đệ của Lưu di nương, ta thật sự không quen biết, hắn là cậu của Khương Kiểu Nguyệt, chứ không phải cậu của ta."
Lời này của Khương Ninh quả thật không sai, Kỷ Đô sốt ruột vén rèm từ càng xe hỏi Thẩm Quân Nghiêu đi đâu, Thẩm Quân Nghiêu gõ gõ mặt bàn, bảo hắn lái xe đi thẳng đến Khương gia.
Cách ba tháng lại trở lại trước cửa Khương phủ, Khương Ninh cảm giác như đã qua mấy đời. Hình ảnh nguyên chủ ngày ngày chịu khổ chịu nạn lại hiện ra trong đầu, nàng cảm thấy nên mượn oai hùm một phen.
Người gác cổng thấy Thẩm Quân Nghiêu thân áo đỏ này đã sớm sợ đến nỗi lập tức vào phủ bẩm báo. Khương Ninh cũng không vội, khoanh tay dựa tường chờ, không lâu sau người gác cổng liền quay trở lại.
"Hai vị đại nhân, đại tiểu thư, phu nhân đã cho các ngài dời bước đến phòng khách rồi ạ."
Khương Ninh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lướt qua ánh mắt háo danh của người gác cổng, dẫn Thẩm Quân Nghiêu và Kỷ Đô một đường thông suốt đến phòng khách. Lưu Tuyết Oánh đã sai người dọn trà ở bên trong chờ sẵn.
Lưu Tuyết Oánh vừa nhìn đầu tiên liền thấy Khương Ninh đứng ở phía trước. Người gác cổng vừa rồi đã nói, đại tiểu thư dẫn theo hai Ngự Ninh Vệ trở về, nàng lập tức liền trưng ra vẻ mặt sẵn sàng dạy dỗ.
Nhưng đợi nàng liếc mắt quét đến hai bóng dáng một đỏ một xanh phía sau Khương Ninh liền ngây người.
Tên người gác cổng đáng chết, hắn ta đâu có nói với nàng rằng người đi cùng Khương Ninh không phải Ngự Ninh Vệ bình thường, đó chính là đường đường Chỉ huy sứ và Bách hộ của Khánh Kinh!
"Lưu di nương, biệt lai vô dạng a."
Khương Ninh cong cong mi mắt nở nụ cười, trời nóng như đổ lửa, Lưu Tuyết Oánh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, có chút lạnh cả người.