Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 140 + 141: Răng Cửa Bị Rụng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:35
Người đàn ông mở cửa tên là Từ Như Hải, là một trong những người phụ trách trực đêm tối nay, người còn lại là một hán tử ngăm đen chắc nịch tên là Hắc Tử.
Trại nuôi châu của Thiệu gia vẫn luôn có hai người trực đêm, đêm qua chính là Từ Như Hải và Tôn Cử canh gác.
Đến giờ phút này, Từ Như Hải mới phát hiện mình trở thành người đáng nghi nhất, bởi vì hắn ta không có bằng chứng ngoại phạm, cả trại nuôi châu chỉ có hắn ta và Tôn Cử ở đó.
"Đại nhân xin hãy làm rõ, tôi thật sự không g.i.ế.c hắn ta. Hai chúng tôi ngày thường cùng nhau xuống biển lấy châu, tình nghĩa còn hơn cả sinh mệnh, sao tôi có thể đi g.i.ế.c hắn ta được.", Từ Như Hải hoảng loạn thấy rõ, kêu oan liên tục.
Tào Khuê bảo hắn ta yên tĩnh lại, thuộc hạ đã bắt đầu tìm kiếm trong trại nuôi châu.
"Ngươi và Tôn Cử cùng lấy châu, có từng trộm vận chuyển trân châu không?"
Câu hỏi này của Thẩm Quân Nghiêu càng khiến Từ Như Hải sợ vỡ mật, hắn ta vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hắc Tử bên cạnh, miệng không ngừng biện bạch cho mình.
"Sao tôi có thể trộm vận chuyển trân châu được, những người lấy châu ở đây mỗi ngày rời đi đều có người lục soát mà, mỗi ngày người lục soát đều không giống nhau, đều là người do chủ nhân phái đến đó."
Bên cạnh, Hắc Tử tuy không biết Từ Như Hải rốt cuộc có g.i.ế.c người hay không, nhưng chuyện trộm vận chuyển trân châu này thì hắn ta có thể làm chứng.
________________________________________
Hắn ta lên tiếng giúp Từ Như Hải: "Đại nhân, chúng tôi đến đây làm việc đều biết trân châu kiếm tiền, chủ nhân tự nhiên cũng biết. Hắn ta giám sát rất nghiêm ngặt, ngài thấy cái nhà gỗ nhỏ bên cạnh không? Ngày thường chúng tôi lấy nước, giao trân châu ra xong đều phải vào đó cởi hết quần áo để lục soát."
Khương Ninh theo lời hắn ta nhìn về phía xa, quả nhiên có một căn nhà gỗ nhỏ.
Không có mái nhà, phía dưới rỗng, bốn phía đều là những tấm ván gỗ mỏng, dùng bốn thanh gỗ dài cố định. Chỉ có thể che được vị trí từ cổ trở xuống đến đầu gối trở lên của người, người bên ngoài có thể nhìn rõ người đứng bên trong.
Nàng mang theo đèn lồng đi vào xem xét, phát hiện bên trong phòng trống rỗng, ngoài những bức tường ván gỗ bốn phía ra căn bản không có bất cứ thứ gì.
Trong lúc Khương Ninh xem xét, Từ Như Hải và Hắc Tử cũng tiết lộ một vài điểm khác biệt giữa Thiệu gia và các trại nuôi châu khác.
Thiệu gia trả lương rất cao, gấp bốn lần các trại nuôi châu khác, chỉ tuyển những người trẻ tuổi, khỏe mạnh, có kinh nghiệm phong phú.
Bởi vì Thiệu gia là lấy châu sống trong trai ngọc, yêu cầu đủ lượng hô hấp và kỹ thuật, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp Thiệu gia có thể liên tục sản xuất phấn châu.
Trừ bỏ chờ vốn có mẫu bối gây giống tân bối sản châu ngoại, Thiệu gia chọn dùng đặc thù thủ pháp, ở đáy nước hạ sống bối thải châu.
Không thể bạo lực mở vỏ sò, chỉ là nhẹ nhàng hé ra một khe hở, dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật dùng thanh gỗ dẹt đưa vào vỏ sò để lấy ra vị trí phấn châu, sau đó kiên nhẫn dùng khéo léo gắp viên châu ra, rồi để vỏ sò tiếp tục ở dưới đáy nước.
Phấn châu mẫu bối rất là yếu ớt, rời khỏi nước sẽ giống như bị sốc mà lập tức khép chặt vỏ muốn chết, trừ phi dùng bạo lực cạy ra nếu không không thể mở miệng trai.
Mẫu vật của Thiệu gia có được không dễ dàng, không muốn mạo hiểm bất kỳ nguy hiểm nào, chủ sự Thiệu gia là Thiệu Tô đã đi thăm dò nhiều nơi mới học được thủ pháp lấy châu sống từ một người thợ lặn có kinh nghiệm.
"Đại nhân à, tất cả đều phải cởi hết đứng bên trong bị kiểm tra, muốn nhảy muốn ngồi xổm, trên người dính cái gì cũng sẽ rơi ra ngoài hết. Đừng nói là mang trân châu ra ngoài, một sợi tóc ngài cũng đừng hòng mang đi được."
Từ Như Hải rất bất đắc dĩ, tuy đã giải thích rất nhiều, nhưng cũng không biết đại nhân trước mắt rốt cuộc có tin hay không.
Khương Ninh nghĩ tới cái túi nhỏ bằng ruột dê kia, không khỏi cảm thán Tôn Cử thật thông minh, biện pháp như vậy mà hắn ta cũng nghĩ ra được, dù sao người kiểm tra cũng không thể nào nhìn vào chỗ đó của hắn ta...
Bên này việc hỏi chuyện vẫn đang tiếp tục, bên kia liền có một Ngự Ninh Vệ hô lên, hắn ta đã phát hiện ra thứ gì đó.
Mọi người đều bị thu hút qua, hắn ta giơ cao ngọn đuốc trong tay, giữa hai ngón tay kẹp một chiếc răng.
Khương Ninh vội vàng nhận lấy xem, sau đó gật đầu với Thẩm Quân Nghiêu: "Là răng cửa hàm dưới, hẳn là của người chết, đây e rằng cũng là hiện trường vụ án."
"Đại nhân, bức tường đất đỏ ở đây dường như đã bị người ta khoét xuống.", Ngự Ninh Vệ phát hiện chiếc răng giơ ngọn đuốc lên bức tường, một mảng khuyết rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tường nhà là kết cấu hỗn hợp gạch và đất đỏ, gạch xanh khối lớn được chôn bên trong, bên ngoài trát một lớp đất đỏ dày dán chặt, kiên cố vững chắc, là thủ pháp kiến trúc thường dùng ở ven biển.
Mà khối đất này vừa vặn là giao giới giữa hai bức tường, là một góc vuông sắc bén.
Hiện giờ góc tường này rõ ràng đã bị khoét mất một khối đất đỏ ở tầng ngoài lớn bằng mặt người, bên trong những viên gạch trần trụi lộ ra, khá dễ thấy.
Dựa theo độ cao và hình dạng, Khương Ninh đã có thể hiểu rõ vết thương thẳng tắp trên đầu Tôn Cử được hình thành như thế nào.
"Kẻ thủ ác ấn gáy Tôn Cử, ghì mặt hắn ta vào góc tường liên tục va chạm. Bị đ.â.m một lần sau Tôn Cử e rằng đã kêu cứu, kẻ thủ ác phát hiện, lập tức bịt miệng hắn ta lại và tiếp tục va chạm nhiều lần. Điều này cũng dẫn đến việc răng cửa của Tôn Cử bị bật ra, trong đó một viên rơi xuống đất, hai viên hẳn là bị nuốt nhầm vào bụng khi bị bịt miệng."
Chương 141: Bạn bè
Vì vụ án mạng xảy ra, trại nuôi trai tạm thời bị phong tỏa, cấm ra vào.
Tào Khuê lập tức cử một người của Ngự Ninh Vệ đến triệu tập dân làng ven biển, trại nuôi trai của nhà họ Thiệu lập tức bị giám sát nghiêm ngặt.
Người bị nghi ngờ nhiều nhất – Từ Như Hải – cũng bị đưa đến trước mặt Thẩm Quân Nghiêu để thẩm vấn riêng.
“Đại nhân, ngài phải tin ta, ta thật sự không g.i.ế.c hắn. Đi mò trai dưới biển lúc nào cũng đi theo đôi, một người đeo dây thừng lặn xuống, người kia ở trên giữ dây. Phía dưới mà có gì bất thường là kéo lên ngay. Ta với Tôn Cử là anh em vào sinh ra tử, nếu ta thực sự muốn hại hắn thì dưới nước ra tay chẳng phải dễ hơn sao? Ta đâu có ngu mà đánh hắn trên bờ.”
Thẩm Quân Nghiêu lặng lẽ lắng nghe, vẫn như thường lệ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, khiến Từ Như Hải sợ đến im bặt.
Khương Ninh nhìn vóc dáng của Từ Như Hải, cao lớn hơn người chết, thể lực cũng không kém, muốn đè đầu người kia đập vào tường là hoàn toàn có khả năng. Nhưng lời hắn nói lại rất hợp lý.
Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng sơ hở khi làm việc dưới nước, giả vờ không kéo dây cứu khiến người kia c.h.ế.t đuối. Như vậy, cùng lắm chỉ bị quy là sơ suất, tuyệt đối không ai quy tội cố ý g.i.ế.c người, mức hình phạt cũng sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Thẩm Quân Nghiêu còn chưa kịp đặt câu hỏi tiếp theo thì Từ Như Hải đột nhiên như nhớ ra điều gì, đập tay xuống bàn, bật thốt: “Tối qua có bạn của Tôn Cử tới tìm hắn!”
“Có người khác làm chứng mà ngươi không nói sớm?” Giọng Thẩm Quân Nghiêu đanh lại, rõ ràng không hài lòng với việc hắn giấu thông tin.
Từ Như Hải hơi tủi thân, lí nhí đáp: “Nhưng lúc đó người đó đi rồi... khi ấy Tôn Cử vẫn còn sống…”
Khương Ninh không nhịn được trừng mắt: tên này đúng là không biết nói chuyện cho trọn vẹn một câu hay sao.
Tuy nhiên, lời của Từ Như Hải lại khiến Thẩm Quân Nghiêu nghĩ đến một vấn đề khác.
Hắn ta có vẻ là người rất thật thà. Dù bị nghi ngờ g.i.ế.c người cũng không vội khai ra tên người khác để lừa hướng điều tra. Có người tới tìm Tôn Cử, hắn hoàn toàn có thể giấu chuyện người kia đã rời đi để kéo dài thời gian cho mình, nhưng từ đầu đến cuối chỉ cố gắng giải thích theo hướng thẳng thắn.
Bạn của Tôn Cử... Thẩm Quân Nghiêu nhớ lại hai viên ngọc trai phấn màu được giấu trong t.h.i t.h.ể nạn nhân.
Nếu Tôn Cử đã qua được khâu kiểm tra, sao hắn không tranh thủ giấu hai viên ngọc đó, lại để nguyên trong người? Là vì có người ngoài ở đó nên không tiện, hay là hắn cố ý không lấy?
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Nghiêu hỏi Từ Như Hải: sau khi Tôn Cử từ dưới nước lên, có khoảng thời gian nào ở một mình không?
Từ Như Hải nhớ lại rồi đáp: “Có.”
Thẩm Quân Nghiêu liền bảo hắn kể lại toàn bộ quá trình hôm đó sau khi Tôn Cử lên khỏi mặt nước.
“Hôm qua lúc lấy nước cũng gần đến giờ Dậu. Sau khi Tôn Cử và người kia lên bờ, kiểm tra xong, người chủ trại cử tới thu ngọc trai mang đồ đi luôn. Ta và Tôn Cử vào nhà ăn cơm. Ăn được nửa chừng thì bạn hắn tới. Ta đột nhiên đau bụng nên vào nhà xí. Lúc quay lại thì ba người cùng nhau ăn uống, trò chuyện chắc gần hai canh giờ thì người kia rời đi. Sau đó ta và Tôn Cử dọn dẹp, ta đi ngủ, hắn đi trực đêm. Từ trước đến giờ ca đêm đều là hắn trực nửa đầu đêm, ta trực nửa sau. Sáng sớm khi ta dậy thay ca thì đã không thấy hắn đâu.”
Từ Như Hải kể rất chi tiết, còn đặc biệt nhấn mạnh là hắn thật sự không g.i.ế.c người, vì lúc tỉnh dậy vào giờ Mẹo thì Tôn Cử đã biến mất rồi.
“Người cùng ngươi thay ca trực đêm không thấy đâu, vậy mà ngươi không báo?” Khương Ninh nhíu mày, không thể hiểu nổi.
Từ Như Hải nhìn đầy vẻ hối hận, giải thích: “Hơn nửa tháng trước Tôn Cử đã xin nghỉ việc, hôm qua là ngày làm cuối cùng. Người tới thu ngọc cũng đã đưa tiền lương cho hắn rồi, ta nghĩ hắn đi sớm thôi. Với lại trong phòng hắn cũng không để lại đồ gì, ta lại là bạn thân của hắn, không tiện báo với chủ nhân chuyện này...”
Nói đến đây, giọng hắn nhỏ dần, chính hắn cũng biết là mình sai.
Nếu hắn báo ngay việc Tôn Cử mất tích, giờ đã không bị nghi ngờ là hung thủ.
Thẩm Quân Nghiêu xoa huyệt thái dương, đổi đề tài hỏi tại sao Tôn Cử lại đột ngột xin nghỉ.
Dù nhìn thế nào, đãi ngộ nhà họ Thiệu không thua bất kỳ chủ nhân nào khác, Tôn Cử lại đang độ tuổi sung sức, hoàn toàn không có lý do đột ngột nghỉ việc.
“Hắn không nói kỹ, chỉ bảo là đủ tiền rồi, không muốn làm nữa.”
“Tôn Cử có người thân gì không?”
“Không có, hắn sống một mình. Nếu có vợ con thì cũng chẳng muốn trực đêm như vậy. Dù mỗi tháng được thêm một lượng bạc nhưng có gia đình ai chẳng muốn về nhà với vợ con. Ngay cả Hắc Tử cũng là tạm thời được phân tới thay hắn. Trước giờ chỉ có ta với hắn trực luân phiên.”
Tôn Cử xin nghỉ hơn nửa tháng trước, trùng khớp với thời gian Phùng Hạo giao phấn châu cho Lưu Triệu. Rõ ràng, Tôn Cử định thực hiện vụ này xong rồi rút lui, mang tiền về sống cuộc đời mới.
Sau khi Từ Như Hải ngủ, Tôn Cử hoàn toàn có thời gian để lấy phấn châu ra. Nhưng giờ đây, hai viên ngọc vẫn còn nguyên trong thi thể, cho thấy hắn chưa kịp ra tay đã bị sát hại.
Dù bạn Tôn Cử rời đi trước mặt Từ Như Hải, Thẩm Quân Nghiêu vẫn theo lệ cũ hỏi tên người kia để cho Tào Khuê đi điều tra. Không ngờ người đó lại chính là Phùng Hạo.
“Phùng Hạo thường tới tìm Tôn Cử, mỗi tháng đến một hai lần, lúc nào cũng mang rượu tới uống chung. Quan hệ không tệ. Không biết bây giờ hắn biết Tôn Cử c.h.ế.t thì sẽ cảm thấy thế nào…”
Thẩm Quân Nghiêu đã không còn tâm trạng để nghe Từ Như Hải kể lể nữa – bởi vì lúc này, trọng điểm của toàn bộ vụ án đã đổi sang một người khác: Phùng Hạo.