Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 16: Trộm Danh, Trộm Mệnh (1)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:26
Mọi chuyện sau đó liền trở nên đơn giản và rõ ràng.
A Thúy một cước đá văng Lư Kiên đang ngồi xổm đỡ người trước mặt, trong tay cầm con bướm trùy đ.â.m về phía Diêu Nương đang ngã xuống đất. Lư Kiên quay lưng về phía A Thúy bị ngã cũng không nhìn thấy vật trong tay nàng, nhưng Diêu Nương thì thấy.
Trong cơn hoảng loạn, nàng chỉ có thể giơ tay ra để đỡ nhằm tránh bị giết.
A Thúy là người ngày ngày làm việc đồng áng, sức lực tự nhiên vượt trội hơn Diêu Nương đang dưỡng thương sau khi bị đánh. Diêu Nương sợ hãi tột độ, buông tay quay người liền tay chân cùng dùng sức muốn từ trên đất đứng dậy bỏ chạy, nhưng A Thúy đâu còn lý trí nữa.
Chờ Lư Kiên từ trên đất đứng dậy, A Thúy đã dùng con bướm trùy đ.â.m xuyên đầu Diêu Nương.
Diêu Nương không còn chút động tĩnh nào nữa, A Thúy cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người c.h.ế.t trước mặt sợ hãi không thôi, nhưng Lư Kiên lại bình tĩnh hơn nàng, lập tức kéo Diêu Nương giấu ra sau gốc cây.
Hắn từ giỏ tre lấy ra dây thừng buộc vào người, một đầu khác buộc vào cây. Hắn bảo A Thúy ở trên canh chừng, còn mình thì xuống đào vách giếng.
Sau khi vách giếng đào xong, Lư Kiên lên bờ, cởi áo ngoài đặt dưới đầu Diêu Nương. Một tay rút con bướm trùy ra, óc trắng xóa lẫn m.á.u tươi đỏ thẫm chảy hết ra áo ngoài...
Tay chân A Thúy lạnh toát, cố nén buồn nôn đưa thi thểcho Lư Kiên đã xuống giếng lại, dùng giỏ tre truyền đất bùn và đá đã đào ra xuống cho Lư Kiên chôn cẩn thận và xếp lại vách giếng gọn gàng.
Phần đất bùn dính chút m.á.u trên mặt đất cũng bị Lư Kiên moi ra cho vào giỏ tre, cẩn thận dùng đất bùn bên cạnh lấp lại. Cuối cùng, phần đất bùn còn thừa từ vách giếng cũng được cho vào giỏ tre, hai người lợi dụng đêm tối đen đặc, chạy nhanh về nhà...
Từ đó về sau, họ coi như chưa từng g.i.ế.c người, cứ thế sống cuộc sống bình thường. Lư Kiên gặp Lư Hồng Phát vài lần, đều không thấy hắn đi tìm Diêu Nương. Ban đầu còn lo sợ bất an lo lắng sự việc đã bại lộ, mãi đến khi Lư Hồng Phát chuyển đi, hắn mới yên lòng.
Cũng không biết có phải Diêu Nương c.h.ế.t không nhắm mắt, vận mệnh đã an bài sẵn, cơ duyên xảo hợp dưới làm vụ án này lại thấy ánh mặt trời. Ngự Ninh Vệ tìm đến cửa đã đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của A Thúy, chân tướng mới được hé lộ.
Vợ chồng Lư Kiên bị áp giải về Trấn Phủ Tư. Trưởng thôn bất đắc dĩ thở dài, trước tiên bế đứa bé về nhà mình.
Khiêu Đô vừa xuống xe liền đưa người hướng chiếu ngục tạm thời giam giữ, chờ viết xong hồ sơ vụ án trình Thẩm Quân Nghiêu phê duyệt lại đưa người hướng Hình Bộ bị xử phạt. Còn Khương Ninh thì trong đầu chỉ nghĩ nhanh lên tan tầm vì muốn c.h.ế.t đói.
"Ò ó o...", Bụng Khương Ninh thực sự chịu không nổi, tiếng kêu vang lên rõ mồn một trong đêm yên tĩnh.
"Đói bụng?", Thẩm Quân Nghiêu đang đi phía trước dừng bước quay người hỏi.
"Đại nhân, nếu không ngài xem giờ hộ?", Khương Ninh thầm mắng mình không biết điều. Ban đầu sao lại đồng ý làm ngỗ tác cơ chứ? Thẩm Quân Nghiêu này là một kẻ cuồng công việc, còn quá đáng hơn cả nhà tư bản hút máu. Khi làm việc hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, đã gần 9 giờ đêm rồi, sao mà không đói được chứ?
"Trong Ngự Ninh Vệ rất ít nữ tử, những người thô lỗ kia ngày thường lại có thể chịu đói. Là ta sơ sót, đi theo ta."
Đại khái là bị thái độ quan tâm cấp dưới của Thẩm Quân Nghiêu làm cho kinh ngạc, Khương Ninh im lặng đi theo hắn.
Hai người không nói một lời, cứ thế im lặng bước đi, hai cái bóng một cao một thấp in trên mặt đất, trông thật hài hòa.
Rẽ hai khúc quanh, xuyên qua một con hẻm nhỏ, một mùi thịt bò nồng đậm theo gió đêm chui vào mũi, thơm đến nỗi Khương Ninh suýt chảy nước dãi.
Quán mì mở dưới gốc cây đa, ông chủ đeo tạp dề đang thoăn thoắt vớt mì, phía trước quán có ba cái bàn nhỏ, trong đó một bàn đã có ba thực khách đang ăn uống thỏa thích.
Thẩm Quân Nghiêu đi lên trước đặt xuống mười mấy đồng tiền, ông chủ ngẩng đầu nhìn thấy liền cười: "Đại nhân ngài lại đến rồi à. Nha, khó được còn dẫn theo một cô nương, vẫn là mì bò chứ?"
"Ừm, ta không cần hành."
Ông chủ thuần thục nắm tiền ném vào ngăn kéo dưới xe đẩy, động tác tay nhanh như bay.
Khương Ninh chọn cái bàn cạnh nhất ngồi xuống, Thẩm Quân Nghiêu hai ba bước đã đi tới.
Cái thân phi ngư phục kia thực sự quá thu hút ánh nhìn, ba vị thực khách ban đầu vẫn còn xì xào bàn tán lập tức ngậm miệng, cúi đầu ăn ngấu nghiến, không dám thở mạnh.
Thẩm Quân Nghiêu làm bộ như không phát hiện, cầm cái cốc trên bàn định rót trà uống.
Khương Ninh lại một lần nữa bị sốc.
Không ngờ đường đường Chỉ huy sứ lại không chê loại cốc chén ở quán nhỏ ven đường này không sạch sẽ. Trong tiểu thuyết, mấy vị nam chính hắc diện thần bá đạo, lạnh lùng như vậy chẳng phải đều có thói sạch sẽ sao?
Khương Ninh không dám nói ra, nhưng tay theo bản năng liền lấy chiếc cốc của Thẩm Quân Nghiêu, đổ trà nóng vào, cẩn thận tráng một lần rồi đổ nước đi, lúc này mới rót trà cho hắn rồi đẩy qua.
Không còn cách nào khác, đó là thói quen được khắc sâu vào gen của người Quảng Đông...
"Đại nhân, Ngự Ninh Vệ ngày thường rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện ác, tôi thấy mấy người dân này ai nấy nhìn Ngự Ninh Vệ đều như thấy Diêm Vương gia vậy."
"Chỉ là ảnh hưởng từ lâu thôi." Thẩm Quân Nghiêu nhận lấy chén trà nhấp một ngụm.
Lần đầu tiên thấy người ta nói chuyện hung thần ác sát mà lại uyển chuyển văn nhã đến thế. Khương Ninh vội vàng cúi đầu uống trà, mượn cơ hội che giấu sự khinh thường sắp lộn lên trời của mình.
Mì thịt bò rất nhanh đã được mang lên, hương thơm tỏa khắp nơi. Hai người bắt đầu yên lặng ăn mì. Ba người bên cạnh thấy bọn họ dường như không có ác ý gì, lại bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.
"Ngươi nghe nói không, con trai của Đào lão gia vì trộm danh mà bị phản phệ, hôm nay ban ngày ban mặt không hiểu sao c.h.ế.t trên giường của chính mình."
Trong số đó một người khó nén tiếng thở dài, "Tôi liền nói cái việc trộm danh này không thể làm được. Việc trộm vận dương của người khác, loại việc hại người lợi mình này nếu xảy ra vấn đề chắc chắn sẽ gặp quả báo. Con trai trưởng của Đào lão gia hình như cũng chỉ hơn năm tuổi thôi nhỉ, vốn dĩ chỉ là thân thể yếu, cái này trực tiếp mất cả mạng, được ít mất nhiều quá."