Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 27: Thoa Du Chí Mạng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:27
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu inh ỏi, cái nóng dần dần len lỏi vào trong nhà. Khi Đô trở về mà cả người mồ hôi nhễ nhại, trông như vừa vớt từ dưới nước lên.
“Thưa đại nhân, Tạ Lan Chi là thanh quan ở Tiêu Tương Quán, ngoài hai mươi tuổi đã theo lão gia Đào, gần mười năm mới sinh hạ đứa con đầu lòng này. Ngày thường nàng đi nhiều nhất là trà quán và tiệm phấn sáp, thỉnh thoảng cũng đi bến tàu dạo chơi. Nàng còn có một người ca ca làm nghề thuyền buôn, có lão gia Đào giúp đỡ nên việc buôn bán hải sản làm ăn cũng khá tốt. Nhưng phu nhân Đào vô cùng bất mãn khi lão gia Đào dùng tiền giúp ca ca Tạ Lan Chi làm ăn, vì chuyện này mà còn phạt Tạ Lan Chi quỳ mấy canh giờ.”
Bốn chữ “buôn bán hải sản” như một chiếc đèn sáng rực trong đầu Khương Ninh.
Sao nàng lại quên mất những độc tố thần kinh tự nhiên này chứ. Rất nhiều loài sinh vật biển trông có vẻ kỳ lạ, đáng yêu nhưng lại mang theo kịch độc.
Khương Ninh giải thích vài câu, đề nghị muốn đến bến tàu nơi ca ca Tạ Lan Chi làm việc để xem xét. Thẩm Quân Nghiêu vui vẻ đồng ý.
Phía tây Khánh Kinh có một bến tàu ven sông thông ra biển. Đội thuyền của ca ca Tạ Lan Chi, Tạ An, thường xuyên ra vào ở đó.
Giữa trưa, hàng hóa ở bến tàu đã dỡ xong gần hết, chỉ còn lác đác vài con thuyền neo đậu cạnh bờ. Các thủy thủ, tiểu nhị từng tốp năm tốp ba trú dưới mái tranh bên bến tàu uống nước tránh nóng.
Khi Đô tiến lên hỏi vài câu, các thủy thủ chỉ về phía con thuyền xa nhất, ra hiệu cho họ đi tới đó.
Con thuyền đó không lớn, nhưng so với những con thuyền khác thì trông rất mới. Một người đàn ông vạm vỡ đang dỡ một thùng gỗ từ trên thuyền xuống. Ba người Khương Ninh vây lại gần.
“Tiểu nhị, cho ta hỏi thăm chút, Tạ An ở đâu?”
________________________________________
So với những Ngự Ninh Vệ khác có vẻ cẩu thả và sắc mặt lạnh nhạt, Khi Đô rõ ràng hiền lành hơn nhiều. Mỗi lần hắn tiến lên hỏi chuyện, người được hỏi đều cảm thấy yên tâm hơn. Đây có lẽ cũng là sở trường của hắn khi làm thành viên tổ án quỷ.
Tiểu nhị vừa xuống thuyền đặt thùng gỗ lên một chiếc xe đẩy nhỏ, kéo khăn lông trên cổ lau mồ hôi trên mặt. Dù không rõ vì sao Ngự Ninh Vệ lại tìm đến, nhưng hắn vẫn cung kính trả lời.
“Thưa đại nhân, lão bản chúng tôi đang ở trên thuyền, ông ấy đang kiểm kê hải sản trên boong tàu.”
“Dẫn đường.”
Thẩm Quân Nghiêu đi trước, gió biển thổi tung tà áo hắn, dáng người cao ráo ngọc lập, khí chất siêu phàm.
Khương Ninh cảm thán, có những người thật sự sinh ra đã là con cưng của tạo hóa.
Trên boong tàu vây quanh một vòng người, mấy người đang đóng thùng, mấy người đang sàng lọc. Một người đàn ông mặc áo lam đứng dưới dù cầm quyển sổ ghi chép gì đó, thấy ba Ngự Ninh Vệ lên thuyền thì sắc mặt hơi biến.
“Tạ An, tìm một chỗ nói chuyện.”
Lời của Thẩm chỉ huy sứ ai dám không nghe theo. Tạ An đành vội vàng đưa sổ sách cho người đang che dù bên cạnh, rồi mời Thẩm Quân Nghiêu vào khoang thuyền. Thẩm Quân Nghiêu đưa mắt ra hiệu cho Khương Ninh. Khương Ninh hiểu ý, lén lút lùi ra một bên.
Chờ Tạ An dẫn Thẩm Quân Nghiêu vào, nàng liền bắt đầu xem xét khắp nơi trên thuyền.
Trên boong tàu có không ít cá, Khương Ninh nhận ra nhiều loại cá biển, bên trong còn có đủ loại tôm cua. Nhưng một bóng người đang ngồi xổm ở góc thu hút sự chú ý của Khương Ninh, nàng tiến lại gần.
“Đây là cá biển sâu phải không?” Khương Ninh giả vờ tò mò hỏi tiểu nhị ở một góc.
Thùng gỗ chứa những con cá ngừ đại dương cỡ lớn, còn có mấy con cá hố, dưới ánh nắng chói chang lấp lánh ánh bạc kim loại.
Thuyền viên thấy nàng có thái độ tò mò không tệ liền trò chuyện. Khương Ninh nhân cơ hội hỏi: “Ngoài những loại cá biển để ăn này, các ngươi có từng bắt được con cá nào trông kỳ lạ không? Ta nghe nói rất nhiều nhà giàu thích nuôi cá độc đáo để ngắm cảnh đó.”
Không ngờ câu hỏi này lại tìm ra manh mối.
Thuyền viên chỉ vào một cái thùng lớn khác đang mở miệng ở một bên nói: “Đương nhiên là có rồi, đại nhân cũng muốn ư? Lần này ở rạn san hô cạn đã vớt được mấy con hiếm thấy, ngài đến xem.”
Mở nắp thùng ra, dưới ánh mặt trời, trong thùng những sinh vật với đủ màu sắc khác nhau đang từ từ bơi lội. Mắt Khương Ninh sáng rực.
Trong thùng, ngoài những con sên biển sáu cạnh màu đỏ sặc sỡ và các loại cá hề đủ màu sắc, còn có một sự hiện diện đáng chú ý: Thoa Du.
Thoa Du là một loài sinh vật trông đẹp đẽ nhưng thực ra lại nguy hiểm.
Bên ngoài thân chúng có những sọc màu nâu đỏ, trên lưng có gai độc, vây n.g.ự.c hình cánh quạt, vây lưng, vây bụng và vây đuôi trong suốt, vẻ ngoài kỳ lạ, nhưng độc tính cực mạnh.
Khương Ninh nhớ lúc đó từng xem một tin tức, có một người lớn không có kiến thức đã dùng tay không bắt một con thoa du, chưa đầy hai giờ đã c.h.ế.t vì trúng độc gây ức chế hô hấp dẫn đến thiếu oxy.
Để thử nghiệm mức độ hiểu biết của những thuyền viên này về Thoa Du, Khương Ninh giả vờ rất hứng thú, đưa tay định bắt. Thuyền viên vội vàng quát lớn ngăn nàng lại.
“Đại nhân cẩn thận, con cá này có độc. Ngày thường chúng tôi đều phải đeo hai lớp găng tay mới dám bắt. Độc tính mạnh lắm, chưa đầy hai canh giờ là có thể m·ất m·ạng.”
Khương Ninh giả vờ sợ hãi, một bên che n.g.ự.c một bên lùi lại: “Nguy hiểm vậy sao? Vậy mà các ngươi còn đem cá này bán cho người khác ngắm cảnh, không sợ xảy ra chuyện à?”
Thuyền viên kia nào biết được ý đồ của nàng, vui vẻ trả lời: “Con cá này tính tình quái gở, thích giấu mình trong rạn đá hay xác tàu chìm, rất khó bắt. Chúng tôi cũng là có kinh nghiệm mới vớt được con cá sư tử này lần thứ hai. Lần đầu tiên bắt được con kia thì lão bản đã mang đi tặng người rồi, lão bản cũng biết con cá này có độc không thể tùy tiện đưa ra ngoài, ngài đừng sợ.”
“Ngươi có biết hắn đã tặng cá cho ai không?” Trong lòng Khương Ninh đã có suy đoán, giờ chỉ muốn có nhân chứng.