Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 50: Cầu Người Không Mặt
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:29
Bóng đêm thật sâu, hai hàng cây hai bên cửa phủ Trưởng Công chúa khẽ đung đưa theo gió đêm. Ánh trăng đổ bóng cây xuống đất, tựa như những bóng quỷ nhe nanh múa vuốt phục trên mặt đất, chậm rãi đợi người qua đường.
Mẫu vật quỷ dị trước cửa phủ đã đủ khiến người ta sợ hãi, thêm lời giải thích của Từ Hào càng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Tránh ra, Hình Bộ làm việc, những người không liên quan tất cả tránh ra!”
Khương Ninh đang định đến gần hơn để nhìn rõ, phía sau liền truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn, một giọng nam kiêu ngạo xuyên qua bóng đêm lọt vào tai.
“Hình Bộ tính là cái thá gì, cũng xứng ở trước mặt gia gia ngươi mà la lối sao?”, Từ Hào quay đầu, xoa eo liền nghênh đón, trên mặt treo vẻ khinh thường.
Người đến là một nam tử trung niên mặc bào tròn màu đen, tóc búi lên gọn gàng trong vương miện, xương gò má cao vồng lên kết hợp với đôi mắt dài hẹp, tạo cho người ta một cảm giác chua ngoa. So sánh dưới, Thẩm Chỉ huy sứ thắng tuyệt đối. Khương Ninh theo bản năng xích lại gần Thẩm Quân Nghiêu.
“Thì ra là Thần Võ Vệ Từ Trung lang tướng, là ta mắt kém không nhận ra. Xin Từ Trung lang tướng bảo thuộc hạ nhường một chút vị trí, để ngỗ tác Hình Bộ của ta tiến lên kiểm tra thi thể.”
________________________________________
Ngữ khí của người đến lập tức tốt lên không ít, nhưng Từ Hào vẫn không nể mặt, hắn vẫn như một bức tường che chắn phía trước.
“Ngươi là vị nào, Thượng thư Hình Bộ không đến, lại phái ngươi một tên tép riu đến đây sao? Là không coi Trưởng Công chúa ra gì sao, gan chó thật lớn hơn bản lĩnh.”
“Tại hạ Uông Chí Bân, là Lang trung Hình Bộ. Thượng thư đại nhân và Thị lang đại nhân đang thương nghị đối sách cụ thể của vụ án không thể phân thân, lúc này mới sắp xếp tại hạ đến đây phụ trách điều tra hiện trường.”
Uông Chí Bân trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời. Hai vị cấp trên của hắn chính là những kẻ tham gia hạch tội Trưởng Công chúa về việc “gà mái gáy sáng”, quả thật là không vui vẻ gì khi đến đây, họ ước gì Trưởng Công chúa xảy ra chuyện.
Hai người giằng co một lát, Thẩm Quân Nghiêu mới cất bước đi qua. Gương mặt sắc sảo tuấn mỹ lộ ra từ trong bóng đêm, Uông Chí Bân kinh hãi.
“Thẩm… Thẩm đại nhân sao cũng ở đây.”
“Vụ án này liên quan đến việc Hà Thần giáng phạt, việc án quỷ thuộc phạm vi quản hạt của Ngự Ninh Vệ. Nay do Ngự Ninh Vệ toàn quyền tiếp quản, ngươi có thể đi rồi.”
Thẩm Quân Nghiêu trực tiếp mở miệng đuổi người, Uông Chí Bân có chút há hốc mồm, nhưng hắn không dám đi.
“Thẩm đại nhân, tuy nói việc này thuộc phạm trù án quỷ, nhưng trước đây ngài đến Hình Bộ để điều động ngỗ tác, có thể thấy Ngự Ninh Vệ cũng không có nhân viên khám nghiệm t·ử t·hi chuyên nghiệp. Hiện giờ vụ án liên quan đến Trưởng Công chúa vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, hạ quan cảm thấy không bằng để ngỗ tác Hình Bộ đến khám nghiệm t·ử t·hi, cung cấp manh mối cho Ngự Ninh Vệ điều tra, ngài thấy thế nào?”
Khương Ninh liếc nhìn Uông Chí Bân, suýt nữa đã muốn há miệng mắng hắn xảo quyệt. Hình Bộ khám nghiệm t·ử t·hi, Ngự Ninh Vệ đến điều tra, cứ như vậy án tử phá thì Hình Bộ cũng được thơm lây, nhưng những việc khổ sai như chạy tiền tuyến điều tra, kiểm chứng đều do Ngự Ninh Vệ làm. Đúng là một con cáo già xảo quyệt.
“Không cần, ngỗ tác của Ngự Ninh Vệ tốt hơn Hình Bộ mấy lần.”
“Sao có thể…”, Uông Chí Bân còn muốn tranh thủ một chút, dù sao nếu không có gì trong tay mà trở về, chỉ sợ không dễ báo cáo công việc với Thượng thư đại nhân.
“Lập tức rời đi.”
Nhưng Thẩm Quân Nghiêu rõ ràng là ngại phiền, trực tiếp lật tay rút ra bội đao bên hông, ánh trăng chiếu vào lưỡi d.a.o bạc trắng, một tia sáng lướt qua gương mặt Uông Chí Bân, sợ đến mức hắn lập tức lùi lại vài bước, rồi lập tức kẹp chặt đuôi mang người rời đi.
Người đã bị đuổi đi, Khương Ninh lại quay lại bên cạnh thi thể, mở rương đeo bao tay bắt đầu khám nghiệm t·ử t·hi.
Giờ Dần (3-5 giờ sáng) là khoảng thời gian trời tối nhất. Mặc dù Từ Hào đã cho người mang tất cả đèn lồng đến vây quanh nhưng vẫn không đủ dùng lắm. Khương Ninh có chút đau đầu, vô cùng hoài niệm đèn điện.
“Trời tối quá, chỉ có thể ghi lại các đặc điểm bên ngoài t.h.i t.h.ể và tình hình hiện trường trước. Phải chờ đến rạng đông mới có thể cẩn thận mổ khám nghiệm thi thể.”
Khương Ninh vừa nói liền bắt tay vào lật xem tình trạng thi thể. Khi Đô từ trong rương của nàng móc ra cuốn sổ, Khương Ninh nói, hắn liền giúp ghi nhớ.
“Người c.h.ế.t hai tên, đầu bị cắt vuông góc chỉ còn lại gáy. X·ác c·hết cứng rõ ràng, tay chân không thể uốn cong, suy đoán thời gian t·ử v·ong khoảng bốn canh giờ trước nhưng không quá mười hai canh giờ. Trước n.g.ự.c bị hai cây gậy trúc xuyên qua, miệng vết thương xung quanh có vết m·áu thuộc về tổn thương lúc còn sống. Cổ áo vạt áo trước có vết m.á.u chảy thẳng xuống theo chiều vuông góc, chứng minh người c.h.ế.t khi bị cắt đầu vẫn giữ tư thế nửa thân trên vuông góc với mặt đất.”
Ngoài những dấu vết bên ngoài thi thể, Khương Ninh còn bảo Khi Đô ghi chép kỹ lưỡng tình hình xung quanh thi thể.
Kiểm tra xong cũng chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ, còn khoảng hơn nửa canh giờ nữa mới đến rạng đông. Thẩm Quân Nghiêu nghĩ nghĩ đi đến trước cổng lớn phủ Trưởng Công chúa, đưa tay liền bắt đầu gõ cửa.
“Phanh phanh phanh”, tiếng vòng cửa đập vào cánh cửa gỗ trong đêm tĩnh lặng vô cùng rõ ràng.
Từ Hào vội vàng đi lên kéo hắn, “Không muốn sống nữa sao ngươi, vị cô nãi nãi bên trong nói, trước rạng đông đừng làm phiền nàng. Ta mang chiếu chỉ đến đây sau khi nàng ấy còn chưa lộ mặt, chỉ có Tiền ma ma ở cửa chờ ta, còn dặn dò ta làm động tĩnh nhỏ thôi đừng làm ồn vị bên trong, đỡ phải gặp xúi quẩy.”