Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 11: Gọi Ma (10)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:00
Sai rồi.
Nghi thức hoàn thành... không hề tiễn ma đi.
Trong hành lang tối om, Lộc Kim Triều lặng lẽ đi theo sau Lâm Sơ Nguyệt.
Tư thế bước đi của cô ấy có phần cứng ngắc, có thể là do cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhưng trong mắt Lộc Kim Triều, đó lại giống như... trên lưng cô ấy đang bị một con ma đè chặt, ép đến mức không thể bước đi bình thường.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lộc Kim Triều. Cô không biết có nên mở miệng nhắc nhở Lâm Sơ Nguyệt hay không.
Nhưng, điều cô muốn biết... giờ thì đã rất rõ ràng rồi.
“Những người khác đâu?”
Trong hành lang hẹp, Lâm Sơ Nguyệt đi phía trước hỏi.
“Họ vẫn đang thực hiện nhiệm vụ.” Lộc Kim Triều cúi đầu, khẽ kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lâm Sơ Nguyệt.
“Vậy à... ngoài em ra, còn ai đã hoàn thành nhiệm vụ và có thể tự do hành động không?”
Tự do hành động...
Lộc Kim Triều chớp mắt, tầm nhìn vẫn hơi mất cân bằng. Một bên mắt cô đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, ngoài ra — cô cũng hoàn toàn không dám quay đầu nhìn về phía sau.
Vậy như thế, có gọi là tự do không?
Cô không nói rõ tình trạng của bản thân, chỉ chọn cách trả lời có chọn lọc: “Có thể là Sầm Đóa, nhưng em cảm thấy... cô ta có gì đó không ổn.”
Lộc Kim Triều không định nói dối Lâm Sơ Nguyệt, nhưng cô cũng không đưa ra suy đoán của mình.
Vốn dĩ chỉ là linh cảm mơ hồ rằng có điều gì đó sai sai, nhưng sau khi chồng chất thêm nhiều dữ kiện... nó đã trở thành một khả năng đáng sợ.
Và đến lúc này, khi đã có thêm thông tin từ phía Lâm Sơ Nguyệt, suy đoán của Lộc Kim Triều về nhiệm vụ ở trạm dừng này, cơ bản đã hoàn thiện.
Theo cô — trọng tâm của nhiệm vụ lần này... căn bản không phải là nghi thức “mười cách gặp ma.”
Hay nói cách khác: nghi thức rất quan trọng, nhưng việc hoàn thành nó... thì không.
Chỉ cần nghi thức bắt đầu — ma sẽ xuất hiện.
Còn nghi thức thành công hay thất bại — không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì — mục đích thật sự của nhiệm vụ trạm dừng này là: gọi ma.
Ngay khi con ma phía sau Lâm Sơ Nguyệt không hề biến mất dù nghi thức đã hoàn tất, “cốc tiên” cũng đã được “tiễn đi”, thì Lộc Kim Triều đã hoàn toàn xác định điều đó.
Một khi ma đã bị gọi đến — thì không thể “đuổi đi” được nữa.
Vì vậy... chắc chắn phía sau cô vẫn còn một con ma đang đi theo.
Bây giờ — hai người sống, đi cùng với hai con ma.
“Còn hơn một tiếng nữa là tàu đến đúng không?”
Lộc Kim Triều đột nhiên lên tiếng hỏi.
“...Ừm, đúng vậy, sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
Dòng suy nghĩ của Lâm Sơ Nguyệt bị ngắt quãng. Cô vẫn đang cân nhắc lời Lộc Kim Triều nói về sự kỳ lạ của Sầm Đóa, định liệu có nên tìm cô ta gặp một lần không.
“Vậy tàu sẽ dừng đúng chỗ chúng ta đến chứ?”
“Đúng rồi, chúng ta có thể đến đó sớm một chút. Tàu không đợi lâu đâu, nên chỉ cần lên tàu đúng lúc là an toàn.”
Giọng Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhõm hơn hẳn. Trong mắt cô, cái giá cô phải trả đã đủ để đổi lấy sự an toàn, giờ chỉ cần lên tàu là xong.
Nhưng ngay sau đó, Lộc Kim Triều lại hỏi thêm một câu:
“Ma... có thể lên tàu không?”
Bước chân của Lâm Sơ Nguyệt khựng lại.
Cô quay đầu, ngữ khí mang theo nghi hoặc và cảnh giác nhìn về phía Lộc Kim Triều:
“Tiểu Lộc... sao em lại hỏi vậy?”
Lộc Kim Triều không nhìn thấy được biểu cảm của cô ấy, chỉ khẽ giải thích:
“Em lo... sẽ có ma lên tàu. Như vậy thì không an toàn.”
“À, chuyện đó thì không cần lo.” Giọng Lâm Sơ Nguyệt có vẻ thả lỏng.
“Chỉ cần không có vé tàu, dù là người hay ma cũng không thể nhìn thấy đoàn tàu, càng không thể lên tàu. Có khi hết thời gian rồi chúng ta còn bị ma đuổi theo, nhưng chỉ cần lên được tàu, là chắc chắn an toàn.”
“Nếu chủ nhân vé tàu c.h.ế.t rồi, vé cũng sẽ biến mất. Ma cũng không thể cướp vé tàu của con người.”
“Cho nên, ma — tuyệt đối không thể lên tàu được.”
...Vậy sao?
Nhưng tại sao... cô lại có cảm giác rằng — những con ma ở trạm này... đang muốn lẻn theo họ lên tàu?
Nếu không, thì những con ma vốn không bị ràng buộc bởi quy tắc “gặp ma”, tại sao đến giờ vẫn chưa ra tay g.i.ế.c họ?
Điều duy nhất đặc biệt trên người đám người bọn họ — chẳng phải chính là thân phận hành khách tàu hỏa sao?
Giữ lại bọn họ, điều duy nhất lũ ma quỷ có thể thu được… chính là thời gian và địa điểm đoàn tàu xuất hiện!
Ngay khoảnh khắc Lộc Kim Triều thấy con ma sau lưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa rời đi, cô đã hoàn toàn hiểu ra.
Tại sao bản nhiệm vụ này lại gọi là “gọi ma”, chứ không phải “gặp ma”? Bởi vì thứ nguy hiểm không nằm ở nhiệm vụ “gặp ma”, mà là — sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ gặp ma, vô tình đã “gọi” ra những con ma ấy, mà lại chẳng ai biết mục đích của chúng là gì!
Nếu không nhận ra điều đó, sẽ thật sự tưởng rằng mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ.
Và rồi — khi tất cả cùng tụ lại, chờ đợi đoàn tàu đến đón, nếu toàn đội đều có mặt, thì bên cạnh họ lúc ấy, ít nhất sẽ có… chín con ma, cũng đang chờ tàu tới!
Liệu chúng sẽ ngoan ngoãn đợi cửa tàu mở, để bọn họ bình an trở lại tàu sao?
Không thể nào.
Điều duy nhất Lộc Kim Triều có thể nghĩ đến — chính là chúng đang chờ giây phút tàu mở cửa để g.i.ế.c c.h.ế.t họ, rồi chiếm lấy thân xác, mưu toan lên tàu!
Cô không biết liệu chuyện đó có thật sự xảy ra được không, nhưng điều cô biết là: thời khắc nguy hiểm nhất của nhiệm vụ này đã lộ diện.
Chính là khoảnh khắc tàu đến — khi họ chuẩn bị quay trở lại tàu.
“Chị thật sự chắc chắn... là ma không thể lên tàu sao?” Lộc Kim Triều liên tục chất vấn.
Lâm Sơ Nguyệt hơi khó hiểu: “Em đang lo cái gì vậy?”
“Yên tâm đi, lần trước từng có người trong đội bị m nhập mà cả bọn không phát hiện ra, nhưng đến phút cuối vẫn bị tàu từ chối cho lên.”
“Cho nên chúng ta có thể khẳng định 100%, ma tuyệt đối không thể lên tàu.”
Vậy à...
Chẳng lẽ là mình hiểu sai?
Lộc Kim Triều khẽ nhíu mày, nhưng cô thật sự không thể lý giải nổi — vì sao bây giờ lũ ma quỷ vẫn chưa ra tay.
“Em lo cho Sầm Đóa thôi.”
“Chị sẽ đi xem thử. Nếu cô ta thật sự có vấn đề, không lên tàu được, chúng ta chỉ cần né cô ta ra, tránh cùng lên tàu là được.”
Lâm Sơ Nguyệt có vẻ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng nói đến đây, cô đột nhiên như nhận ra điều gì đó, khựng lại vài giây, rồi giọng có phần kỳ quái hỏi:
“Nhưng Tiểu Lộc à… sao em cứ cúi đầu từ nãy đến giờ, không chịu nhìn chị vậy?”
Từ lúc cô quay đầu tới giờ, Lộc Kim Triều luôn cúi đầu nói chuyện, chưa từng ngẩng mặt lên.
Nghĩ đến khả năng hiện giờ của Lộc Kim Triều, sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt từ từ thay đổi.
Mà Lộc Kim Triều, cũng trở nên im lặng ngay sau khi câu hỏi ấy được nói ra.
Giữa con phố vắng lúc nửa đêm, chỉ còn lại hai người họ.
Lộc Kim Triều vẫn cúi đầu, Lâm Sơ Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe thấy cô chậm rãi nói:
“Bởi vì... chị Lâm à, con ma ấy… vẫn đang ở trên lưng chị đó.”
…Cái gì?!
Lâm Sơ Nguyệt lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt, nỗi sợ hãi cực độ xộc thẳng lên óc, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng với lời của Lộc Kim Triều.
Tựa như ảo giác, nhưng sau khi bị vạch trần, Lâm Sơ Nguyệt cuối cùng cũng cảm nhận được điều khác thường.
Bả vai hơi tê mỏi — như thể đã cõng thứ gì đó suốt cả quãng đường dài.
Sau lưng là một luồng lạnh lẽo — không phải cái lạnh của đêm tối, mà là cảm giác như đang kề sát vào một thứ da thịt lạnh băng của xác chết.
Ở sau gáy, từng đợt khí lạnh phảng phất, kèm theo mùi tanh hôi mục rữa — Lâm Sơ Nguyệt không dám nghĩ tới đó là gì, cô chỉ cảm thấy m.á.u trong người dường như đã đông cứng theo từng nhịp thở ấy.