Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 113: Truyền Thừa (19)

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:24

Cơ hội rất dễ tìm, dù sao thì, quỷ vốn ngu dốt.

Cho dù nó đã biết cô muốn hủy hoại bóng da, nhưng một khi cơ thể cô bắt đầu lùi lại, quỷ lại sẽ đem phần lớn quyền khống chế chuyển xuống đôi chân.

Ngu xuẩn đến mức khiến người ta bật cười.

Nhưng cũng chính vì sự ngu xuẩn này, con người mới có thể giữ lại một tia sinh cơ dưới sự truy sát của quỷ.

“Không cần phải suy nghĩ về điều kiện g.i.ế.c người của con quỷ này nữa rồi.”

Lộc Kim Triều vừa chờ đợi cơ hội, vừa cảm thán trong lòng.

Có thể là chạm vào da người, có thể là chế tác bóng da, hoặc cũng có thể là một mắt xích nào đó, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa, bởi nhiệm vụ đã được sắp đặt: chỉ cần bước vào trạm này, bọn họ ắt sẽ phạm vào điều cấm kỵ ở đây.

Điều cần suy nghĩ nhiều hơn bây giờ, chính là “quy luật” của con quỷ này.

Hoặc gọi là quy tắc.

Ít nhất, nó không phải loại sát lục vô sai biệt, không giới hạn.

Ví dụ như lúc này, nó không thể trực tiếp tiến vào phòng để g.i.ế.c bọn họ, mà phải lôi kéo họ ra ngoài.

Việc nó khống chế bọn họ bằng khúc đệm nhạc cũng có nhịp điệu mạnh yếu.

Cô cần phải nắm bắt khoảnh khắc khi tiết tấu yếu bớt, dẫn sự khống chế của quỷ dồn xuống đôi chân, rồi nhân cơ hội đó, cắt nát bóng da!

Điều này đối với Lộc Kim Triều không hề khó.

Cho dù cô chưa từng nghe khúc đệm này, nhưng tiết tấu của một bản nhạc, luôn có quy luật.

Sự biến hóa mạnh yếu trong âm nhạc, cũng có dấu vết để lần theo.

Cơ hội nhanh chóng xuất hiện, sau vài tiếng trống dồn dập, nhịp điệu của bản nhạc rõ ràng đã yếu đi.

Cô nắm chặt khoảnh khắc suy giảm, mạnh mẽ hạ kéo chiếc kéo vốn đã đặt sẵn ở ngang hông bóng da!

Một tiếng cắt giòn vang lên.

Làn da quỷ dị kia lại bị cô cắt đôi một cách dễ dàng.

Tình huống tồi tệ nhất dự tính đã không xuất hiện.

Nhưng đồng thời, Lộc Kim Triều đột ngột phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Vùng eo giấu dưới lớp quần áo của cô cũng xuất hiện một vết thương rách toạc thành vòng.

Như thể nhát kéo ấy không chỉ cắt vào bóng da, mà còn cắt thẳng vào cơ thể cô.

May mà bóng da chưa được hoàn thành, nên cô cũng không thật sự bị cắt làm đôi.

Dù vậy, Lộc Kim Triều vẫn cảm giác bản thân suýt nữa đã bị chia thành hai nửa.

Nhưng cũng may, theo bóng da bị cắt vụn rơi xuống, sự khống chế của quỷ quả thật đã biến mất.

Chỉ là không hoàn toàn biến mất.

Phần lớn sức trói buộc đã tiêu tan, nhưng Lộc Kim Triều vẫn cảm nhận được còn vài sợi dây vô hình quấn lấy mình, thậm chí lại là những khớp xương then chốt nhất.

Cô hiểu rõ, sự khống chế của quỷ sẽ không biến mất hoàn toàn chỉ vì cắt vụn da người, nhưng tình thế hiện giờ đã khá tốt rồi.

Ít nhất, đêm nay cô đại khái sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.

Có thể khống chế được cơ thể, việc đầu tiên Lộc Kim Triều làm chính là nhanh chóng băng bó vết thương.

May mắn là thân thể cô lúc này nửa sống nửa chết, lượng m.á.u chảy ra cũng không nhiều, bằng không với vết thương khủng khiếp thế này, chưa bao lâu cô đã mất m.á.u đến chết.

Được lợi từ việc trong trạm lần này, “thân phận” của cô là người tập võ, rõ ràng dù không bị c.h.é.m đôi, vết thương kia cũng đủ để kinh hồn, nhưng Lộc Kim Triều lại cảm thấy thể chất hiện giờ của mình thật bất ngờ mà bền bỉ hơn, còn cứng cáp hơn cả những lần vào trạm trước.

Băng bó xong phần eo, cô thậm chí còn có thể ngồi sau bàn làm việc để tiếp tục hoàn thành bóng da, chứ không phải nằm nghỉ ngơi.

Nếu là trước đây, e rằng giờ này cô chỉ có thể nằm yên.

Không nói đâu xa, cô thật sự có chút thích điểm đặc biệt mà thân phận này mang lại.

Bởi vì đã trở thành hành khách, hầu như mỗi trạm thân thể đều phải chịu tổn hại, mất tay gãy chân là chuyện thường, có được một thể chất đủ mạnh mẽ, tuyệt đối là một ưu thế không nhỏ.

“Không biết những kỹ thuật luyện võ trong ký ức kia, có dùng được ở thế giới thực không...”

Lộc Kim Triều vừa khắc bóng da mới, vừa suy nghĩ.

Tấm da dê có lẽ không ngờ Lộc Kim Triều lại nhanh chóng giải quyết nguy cơ trong đêm nay, bỗng hớn hở nhảy ra, chẳng chịu an phận.

【Gan cô to thật đấy, không sợ bị phán định là nhiệm vụ thất bại à?】

“Không đâu.”

Lộc Kim Triều lúc này đã hóa giải nguy cơ, lại chưa tốn linh dị vật, tâm trạng khá tốt, cũng chịu khó đáp lại con quỷ này vài câu.

Khi có nhiệm vụ, bọn họ chỉ cần mỗi đêm đúng 12 giờ giao ra vật phẩm nhiệm vụ là được.

Quá trình sẽ không ai giám sát.

Sự thăm dò của Phó Tuyết Thanh hôm ấy quả thật đã giúp cô nhận ra, ngay cả ban ngày không hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ không xảy ra dị thường gì, chỉ là khi đến hạn sẽ phải chịu “trừng phạt”.

Không hoàn thành nhiệm vụ, chính là một phần trong điều cấm kỵ.

Còn nhiệm vụ lần này, không có thời hạn, chỉ cần trước khi chết, mang bóng da được chế từ vật liệu người c.h.ế.t ra trình cho sư phụ là xong.

Trong hạn định, cho dù phá hủy vật phẩm nhiệm vụ, đại khái cũng sẽ không phải chịu trừng phạt gì.

Dù sao phá hủy rồi thì cũng chẳng có gì để nộp, đến hạn, chẳng phải cũng c.h.ế.t sao?

Tấm da dê hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời nhẹ tênh của Lộc Kim Triều.

【Vậy cô không sợ bóng da của mình căn bản chẳng hoàn thành được nhiệm vụ à?】

Miệng nói không sợ, nhưng trong lòng Lộc Kim Triều lại cười khẩy, nếu thật sự không thể hoàn thành, tấm da dê căn bản sẽ chẳng thừa lời hỏi thế!

【Đã không sợ gì hết, vậy sao không nhân lúc này ra ngoài xem thử?】

“...Nói tiếng người đi, bớt nói tiếng quỷ lại.” Lộc Kim Triều gần như không giấu nổi vẻ bất lực.

【Không làm được.】

“Thế thì câm miệng, ít nói đi.”

Chút kiên nhẫn nhờ tâm trạng tốt ban nãy đã cạn sạch.

【Tôi không đấy!】

Theo lời này, trước mắt Lộc Kim Triều lần lượt hiện ra từng mảng chữ máu, hầu hết đều vô nghĩa, còn che khuất tầm nhìn của cô.

Cô nhướng mày: “Giờ mi mà yên tĩnh, ta sẽ cân nhắc đưa mi cái hộp sắt.”

【Được rồi.】

【Về đến nơi thì đưa cho tôi nhé.】

Nói xong hai câu này, tấm da dê quả nhiên yên lặng hẳn.

Khóe miệng Lộc Kim Triều không nhịn nổi co giật một cái.

Rõ ràng rồi, thứ này thật sự thèm khát món trong hộp sắt đến mất cả lý trí.

Như vậy lại càng không thể cho nó.

Trong tiếng nhạc ồn ào ngoài cửa sổ, Lộc Kim Triều suốt một đêm đều cắm cúi làm việc, mãi đến khi trời dần sáng, âm thanh kia mới từ từ yếu dần, rồi biến mất.

Cô ngẩng cái cổ đã mỏi nhừ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Quả nhiên... âm nhạc vang suốt cả đêm.”

Hơn nữa, thời khắc trời sáng, cũng muộn hơn hôm qua.

Có thể dự đoán, những ngày tiếp theo, thời gian chìm vào đêm tối sẽ ngày càng dài.

Ban đêm, quỷ tập kích cũng sẽ càng lúc càng dữ dội.

Đêm nay, ngoài Lộc Kim Triều, những người khác ắt đã bị hao tổn không ít, dù sao dị thường kéo dài suốt cả đêm.

Xét đến việc khi hoàn thành nhiệm vụ còn phải trực diện đối đầu với quỷ, thì có mấy người chịu nổi sự hao mòn lặp đi lặp lại thế này?

Có lẽ, chẳng bao lâu nữa sẽ có người không kìm được.

Hoặc lập tức g.i.ế.c người lấy da, hoặc nhân lúc còn đủ sức mạnh, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng bất kể là khả năng nào, Lộc Kim Triều đều phải hết sức cẩn thận.

Ánh nắng dần xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu xuống bàn làm việc, cũng chiếu lên bóng da mới đã hoàn thành xong, chỉ còn chờ lắp ráp.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.