Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 116: Truyền Thừa (22)

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:24

Cô treo chiếc chuông lên cổ tay, ngay khoảnh khắc cài chặt lại, vật phẩm linh dị này bắt đầu phát huy tác dụng.

Đồng thời, tác dụng phụ của nó cũng khởi động — cơ thể Lộc Kim Triều nhanh chóng biến đổi thành xác chết.

Bởi vốn đã sử dụng trong một khoảng thời gian dài, lúc này trên bề mặt cơ thể cô đã dần hiện lên những vết hoen tử thi rõ rệt.

Nhưng cảm giác bị âm nhạc khống chế lại biến mất.

Lộc Kim Triều không dám lãng phí thời gian, cô bước nhanh về phía sư phụ, dĩ nhiên không tới quá gần, chỉ giữ khoảng cách như lúc Chung Tuệ và Phó Tuyết Thanh từng đứng.

Sau đó, cô không lập tức ghép nối bóng da, mà nhân lúc chuông còn đang phát huy tác dụng, nhanh chóng lấy chiếc hộp gỗ ra mở, rồi dùng d.a.o nhỏ rạch một vết trên cổ chân mình. Do cơ thể đã gần như là xác c.h.ế.t nên m.á.u chảy ra không nhiều, nhưng cô chỉ cần một vết thương.

Làm xong những việc này, Lộc Kim Triều lại lấy từ túi ra tấm da dê và ngọn nến, tiện tay ném tấm da dê sang một bên. Khi cúi xuống cố định nến, cô cũng đặt hộp gỗ bên cạnh vết thương, để m.á.u nhỏ xuống chảy vào trong. Nhưng chiếc hộp không có bất kỳ phản ứng nào.

Điều này nằm trong dự liệu.

Bởi vì có chuông, giờ đây cô chính là một “người chết”, mà chiếc hộp gỗ sẽ không giao dịch với một kẻ chết.

Sau đó, cô châm lửa đốt nến.

Hơi thở của Lộc Kim Triều gần như biến mất, dù sao thì xác c.h.ế.t đâu cần hít thở? Nhưng lúc này, cô vẫn khẽ nín thở.

May thay, ngọn nến cháy lên, tốc độ cháy rất bình thường.

“Quả nhiên…”

Bởi vì có chuông, bản thân cô không bị quỷ tấn công, nến tự nhiên sẽ không cháy nhanh bất thường.

Cô xác định rằng chuông không thể chống lại được sư phụ, nên cần đến hộp gỗ và ngọn nến làm đường lui.

Dù vậy, Lộc Kim Triều cũng chẳng thấy mình an toàn.

Nhưng, cô đã làm hết sức có thể.

Mọi việc chuẩn bị chỉ tốn chưa đến nửa phút.

Cơ thể mà Lộc Kim Triều cảm nhận được lúc này lạnh lẽo đến cực điểm, nhịp tim gần như biến mất, m.á.u trong cơ thể hẳn cũng không còn tuần hoàn, bởi ngay cả hô hấp cô cũng sắp không còn.

Thế nhưng kỳ lạ thay, cô vẫn có thể đứng, có thể cử động, có thể suy nghĩ.

Rốt cuộc, lực lượng linh dị là thứ tồn tại như thế nào?

Lộc Kim Triều không kịp suy nghĩ, mới thoáng qua trong đầu, rồi toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào việc kế tiếp.

Đêm đã khuya.

Bầu trời trong sân ga không trăng không sao, một mảng đen kịt.

Trong căn nhà cổ cất giấu bí mật đáng sợ, từ trung tâm vang lên từng trận nhạc chỉ xuất hiện trong buổi diễn bóng da.

Vô số lồng đèn đỏ treo khắp nơi trong phủ, ánh sáng mờ ảo không soi sáng nổi căn nhà, chỉ khiến nó thêm phần âm u, rùng rợn.

Theo tiếng trống dồn dập, con quỷ có chiếc đầu không khớp với thân thể vẫn bất động tại chỗ, chỉ nở nụ cười kinh hãi, nhìn cô gái ở cách đó không xa.

Nến trắng đang cháy trên đất, thiếu nữ đeo chuông dùng cho kẻ c.h.ế.t trên tay, giơ một bóng da thô ráp, cổ chân rỉ máu, bên cạnh đặt hộp gỗ, sau lưng là mái tóc đen, cùng làn da trắng bệch đã nổi đốm thi.

Trong thoáng chốc, khó phân biệt được nơi này là một người một quỷ, hay là hai con quỷ.

Động tác của Lộc Kim Triều rất nhanh, cô đưa cần điều khiển lên móc vào bóng da một cách chuẩn xác, như thể đã luyện tập vô số lần. Nhưng — có thứ còn nhanh hơn cả cô!

Ngay khoảnh khắc cô hành động, tiếng trống phụ họa bỗng dội một tiếng dữ dội!

Gió cuồng loạn vô hình bỗng nổi lên!

Ngọn nến vốn đang cháy chậm rãi lại lập tức bị thổi tắt.

Không — không phải bị thổi tắt, mà là trong khoảnh khắc đã cháy rụi sạch sẽ!

Tim Lộc Kim Triều chùng xuống, nhìn về phía trước. Dù từng có nhiều kinh nghiệm trong sân ga, nhưng trực diện chạm trán quỷ, thực sự giao đấu với nó, đây là lần đầu tiên.

Quả nhiên, đã xảy ra biến cố.

Ngọn nến lại trực tiếp tắt lịm.

Điều này có nghĩa là, vừa rồi cô đã trải qua một đòn tấn công gần như chắc chắn phải chết.

Nhưng đã được ngọn nến chặn lại.

Rõ ràng là cô còn đang đeo chuông.

Điều này cho thấy, công kích của quỷ là nhắm thẳng vào cô. Dù cho cô là một “xác chết”, nó vẫn chọn ra tay với kẻ “chết” này.

Thực hiện động tác ghép nối bóng da, quả nhiên đã chọc giận nó sao?

Dù ngọn nến đã tắt, nhưng động tác của Lộc Kim Triều không hề chần chừ. Chỉ một khắc sau, cần điều khiển đã móc vào bóng da, cô hoàn thành việc chế tác.

Ngay lập tức, một nỗi sợ hãi khủng khiếp ập đến, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào sư phụ. Rõ ràng giây trước, đối phương chỉ là một con quỷ tuy đáng sợ nhưng vẫn có thể đối diện. Thế nhưng chỉ một giây sau, vừa nhìn nó, trong lòng cô đã sinh ra vô hạn sợ hãi và khiếp nhược.

Cô chỉ muốn bỏ chạy.

Bởi não bộ lúc này đã bị bản năng cầu sinh sắc bén đoạt mất toàn bộ lý trí.

Cô thậm chí chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc nữa, chỉ cần nhìn con quỷ phía trước, liền không sao cử động nổi.

Không phải ảo giác, cũng không phải vì sợ hãi mà cơ bắp mất kiểm soát, mà là sự thật — cơ thể đã bị quỷ chiếm đoạt.

Lộc Kim Triều hiểu rõ điều đó. Nhưng hiện giờ cô không thể nhúc nhích, cũng chẳng còn đối sách nào.

Hình như, cô chỉ có thể chờ chết.

Nhưng — cô sẽ không chết!

Bởi cô đã chuẩn bị từ trước.

Vết thương trên cổ chân bắt đầu tuôn m.á.u dữ dội, chiếc hộp gỗ vốn thờ ơ trước đó nay cuối cùng cũng bắt đầu hút lấy m.á.u của Lộc Kim Triều.

Khi nến đã tắt, chuông cũng không còn bảo vệ được nữa, thì hộp gỗ bắt đầu phát huy tác dụng.

Nếu chỉ có hộp gỗ, hoặc chỉ có chuông, Lộc Kim Triều lúc này đều chắc chắn bỏ mạng. Nhưng với cả hai vật phẩm linh dị cùng lúc khởi động, cộng thêm việc cô không dùng tấm da quan trọng nhất để làm bóng da, ảnh hưởng của quỷ lên cô ít nhất giảm đi một nửa, nhờ vậy, cô còn lại một tia hy vọng sống sót!

“Trình diễn…”

Từ ngữ này xuất hiện trong đầu Lộc Kim Triều. Rõ ràng cô đã hoàn thành bóng da, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng còi tàu, điều đó chứng tỏ cô chưa xong nhiệm vụ. Cô đã sớm nghĩ đến điểm này, vì nhiệm vụ đã nhấn mạnh hai chữ “trình diễn”.

Dưới tác dụng song song của hộp gỗ và chuông, Lộc Kim Triều không còn hoàn toàn bị quỷ khống chế, cô giơ tay cầm cần điều khiển, “trình diễn” mà vung nó lên.

Rồi, cô nghe thấy âm thanh tuyệt đẹp nhất trong thế giới này.

Tiếng còi tàu từ xa vọng tới, báo hiệu tàu sắp vào ga.

Điều này có nghĩa, cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng — Rõ ràng đã hoàn thành, song cuộc tấn công trên người cô vẫn không hề suy giảm, thậm chí, sư phụ vốn đứng yên lặng nãy giờ, bỗng nhiên động rồi!

Nhạc đệm thay đổi.

Không còn dồn dập, không còn cao vút, mà trở nên — quái dị khôn lường.

Sư phụ lao tới, tốc độ cực nhanh, đang cấp tốc tiếp cận Lộc Kim Triều.

“Xong rồi.”

Lộc Kim Triều nhận ra, hoàn thành nhiệm vụ không phải kết thúc.

Thậm chí, chính vì hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ phải hứng chịu sự truy sát còn khủng khiếp hơn từ quỷ!

“Đã không muốn truyền bí kỹ cho người khác, thì nhận đồ đệ làm gì?!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.