Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 123: Quá Khứ Mơ Hồ
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:51
Lời của Lộc Kim Triều ngày càng táo bạo.
“Chắc chắn không phải bắt đầu từ lúc chúng ta giao dịch đâu nhỉ?”
Cô nói: “Ngay từ lần đầu tiên mi nói chuyện với tao... không, từ lúc mi rơi vào tay tao, thật ra mi căn bản đã không có lựa chọn thứ hai.”
“Không phải mi đột nhiên biến thành đạo cụ linh dị, mà vốn dĩ mi vẫn luôn là như vậy.”
Lời của Lộc Kim Triều dường như chạm trúng điều gì, khiến Tấm Da Dê bỗng dưng yên lặng.
“Nếu nhìn mi theo góc độ mi vốn đã là vật phẩm linh dị, thì sẽ thấy một vấn đề.”
“Mi rất mạnh, vậy thì mi không nên phí thời gian lên một người bao nhiêu năm qua vẫn chỉ là kẻ bình thường như ta.”
Nếu Tấm Da Dê thực sự muốn tìm kẻ xui xẻo để nuốt linh hồn, thì nó hoàn toàn bất lực sao? Không. Nếu nó thật sự muốn, nó có thể tìm được nhiều người dễ g.i.ế.c hơn Lộc Kim Triều.
“Nếu mi tự do, mi muốn linh hồn con người, thì ngay từ lần giao dịch thất bại đầu tiên với ta, mi đã nên biết ta là khúc xương khó gặm, lẽ ra mi phải đi tìm kẻ khác.”
Trong Gọi Ma, Tấm Da Dê có thừa cơ hội tìm người khác để giao dịch, nhưng nó tuyệt nhiên không làm vậy. Lúc đó, bọn họ còn chưa bắt đầu giao dịch, theo lý thì chẳng hề có sự ràng buộc. Nhưng Tấm Da Dê vẫn chỉ bám riết lấy cô, tìm cách giao dịch. Cho dù bị từ chối hết lần này đến lần khác, nó cũng không hề đổi người.
“Mi căn bản là không thể đổi người để giao dịch đúng không?” Lộc Kim Triều khẳng định.
Bộ óc nhỏ xíu đến mức chỉ bằng ngón út của Tấm Da Dê còn đang cố gắng kháng cự.
【Đó đều chỉ là suy đoán của cô, đừng tự cho mình thông minh.】
“Thế thì mi nói đi, nói thẳng tao sai rồi, lập tức sẽ đi tìm kẻ khác giao dịch.”
【Tôi đã bắt đầu giao dịch với cô rồi.】
Lộc Kim Triều nhìn dòng chữ, không nhịn được bật cười: “Thật sao? Thật sự chỉ vì lý do đó thôi à?”
Cô vốn chẳng mong nghe được câu trả lời chắc chắn từ miệng nó, bởi cô đã nhìn ra sự kháng cự, thậm chí còn ngửi thấy trong đó vài phần ghét bỏ.
“Thật kỳ lạ…”
“Có phải cha mẹ tao đã mang mi từ nhà ga ra ngoài không?”
Cô nhớ lại quá khứ, cha mẹ bảo là lột da từ một con dê nhỏ để làm bùa hộ mệnh, nhưng bản thân cô chưa từng tận mắt chứng kiến quá trình đó. Một con dê bình thường làm sao có thể bị chế thành một vật linh dị mạnh mẽ đến vậy?
Nhưng mà, nó thực sự chỉ là một con dê bình thường sao?
Lộc Kim Triều bỗng trở nên không chắc chắn, nhưng trong ký ức, con dê ấy chẳng có gì quái lạ: đói thì ăn, mệt thì ngủ, sẽ bị bệnh, không hiểu tiếng người, từ từ lớn lên, rồi một ngày nọ lăn ra c.h.ế.t bệnh.
Nhưng, chẳng phải cha mẹ cô – ngoài công việc bận rộn ra – cũng đâu hoàn toàn là những người bình thường như cô nghĩ? Tuổi thơ của cô, có lẽ, rất nhiều chuyện, vốn không như bề ngoài cô thấy.
Đã từng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Mi và thứ trong cái hộp sắt này, đều là vật linh dị mà cha mẹ ta để lại đúng không?” Lộc Kim Triều chắc nịch hỏi.
Cô vốn nghĩ Tấm Da Dê sẽ tiếp tục im lặng, hoặc lái sang chuyện khác, không ngờ giây tiếp theo đối phương lại quả quyết đáp:
【Không phải.】
“Hả?”
Đến lượt Lộc Kim Triều ngạc nhiên. Thật ra khi hỏi câu đó, cô có đến bảy phần tin tưởng. Dù sao thì chính cha mẹ tận tay đưa cho cô tấm da này, dặn cô coi như bùa hộ mệnh, nhất định phải mang theo bên người, nói rằng sẽ bảo vệ cô.
Thế mà Tấm Da Dê lại phủ nhận.
【Hừ hừ.】
Tấm Da Dê lạnh lùng cười, chẳng hề giải thích thêm.
“Vậy thì kỳ lạ thật.” Lộc Kim Triều nhíu mày, tưởng đã vén được lớp sương mù bên ngoài, lại không ngờ sự thật chẳng hoàn toàn như cô nghĩ.
Rốt cuộc Tấm Da Dê là tồn tại thế nào?
Nói là bùa hộ mệnh thì không đúng, rõ ràng thứ này muốn mạng cô, hơn nửa phần sống còn sau khi thành “hành khách” của cô đều vì nó làm tăng độ khó của nhiệm vụ. Thậm chí, nó còn muốn ăn linh hồn của cô. Dù nhìn thế nào, thì nó cũng là một quỷ vật chẳng hề có thiện ý.
Nhưng nó lại mạnh mẽ thật sự, mạnh đến mức không phải loại linh dị vật mà một kẻ mới như cô đáng được sở hữu, thậm chí, con tàu cũng không hề có phản ứng đặc biệt nào khi cô có Tấm Da Dê. Lúc nó không gây chuyện, sân ga của cô vẫn vận hành bình thường.
Trong này, rốt cuộc có lỗ hổng gì?
Lộc Kim Triều nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy mình tuy đã hiểu thêm vài phần, nhưng lại tiếp tục chìm trong màn sương mù khác.
“Cha mẹ tao thực sự c.h.ế.t vì tai nạn sao?” cô hỏi.
Tấm Da Dê im lặng.
“Cha mẹ tao cũng là hành khách, đúng không.” Lộc Kim Triều lần này không hỏi nữa, mà trực tiếp khẳng định.
Cô mở diễn đàn, tìm kiếm tên cha mẹ, nhưng không thấy gì cả. Cũng đúng, thời của họ thì máy tính còn chưa phổ biến, có lẽ vì thế mà trên diễn đàn không hề lưu lại danh tính? Họ rốt cuộc bắt đầu làm hành khách từ khi nào? Trước khi sinh ra cô, hay là sau đó?
“Người thân, bạn bè, đều không có.” Trước kia cô chẳng để ý, giờ nhớ lại, mới thấy có gì đó bất thường.
Cha mẹ cô, dường như là “cao nhân ẩn thế”, ngoài những hàng xóm bạn bè ở thị trấn nhỏ nơi cô sống hồi bé, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của họ. Tựa như… một loại bỏ qua mà bản thân cô cũng không khống chế nổi.
Tâm thần Lộc Kim Triều run lên, cô nhận ra mình đã bỏ sót rất nhiều chuyện, những chuyện nếu không chủ động truy tìm thì sẽ hoàn toàn không nghĩ đến, tựa như bị một tầng màng vô hình ngăn cách, bình thường gần như sẽ không nhận ra vấn đề.
“Cho nên nhà mình mới sạch sẽ như thế.” Sau khi họ qua đời, hầu như chẳng để lại dấu vết nào.
Là cố ý.
“Cha mẹ tao, không muốn tao truy cứu những chuyện đó sao?”
Thế thì, để lại Tấm Da Dê, rốt cuộc là vì điều gì?
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thần Toán Tử.
“Tiền bối, mạo muội hỏi, ở sân ga của chúng ta có hành khách nào sống sót thật lâu, ít nhất hơn hai mươi năm không?”
Thần Toán Tử trả lời không nhanh lắm, chắc đang trên đường đi, một lúc sau Lộc Kim Triều mới thấy phản hồi.
【Không đâu, ít nhất tôi chưa từng nghe nói có người như vậy.】
Vậy à…
“Cảm ơn, đã làm phiền rồi.”
Con đường này không thông, vậy cô phải làm sao để lần theo dấu vết quá khứ của cha mẹ?
“… Ở những sân ga khác, có lẽ sẽ có?” Cô nhớ mình từng thấy trên diễn đàn, so về quy mô, Vân Thành chỉ là một sân ga nhỏ.
Người không nhiều, hành khách sống sót cũng chẳng có lão tiền bối nào. Nhưng nếu là sân ga lớn hơn thì sao? Ví dụ, sân ga thủ đô?
Có lẽ, đợi Lâm Lâm ra ngoài, cô phải gặp mặt cô ấy một lần.
“Đã không thể có được câu trả lời lúc này, vậy thì tạm gác những chuyện đó lại.”
Lộc Kim Triều không tiếp tục dây dưa, thậm chí dứt khoát nhét luôn Tấm Da Dê vào túi, để khỏi ngứa mắt. Cô đơn giản sắp xếp lại những việc cần làm tiếp theo: trước hết là tìm nguyên liệu làm bóng rối da, sau đó là tìm cách mở hộp sắt.
Trong khi làm những việc này, có thể nhân tiện thu thập thêm tin tức về cha mẹ và người bạn cùng phòng đã mất.
