Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 38: Món Đồ Tốt

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:03

Ngôi nhà vì đã lâu không có người ở, khắp nơi phủ một lớp bụi mỏng.

Lộc Kim Triều mở cửa, nhìn thấy căn phòng và những món đồ quen thuộc, từng mảnh ký ức vụn vặt dần ùa về — những hình ảnh không liền mạch, nhảy cắt liên tục như cảnh phim tua nhanh. Hoặc có lẽ... có kẻ nào đó đang cùng cô lật giở ký ức này.

Không khí nồng mùi bụi, cô đưa tay quơ vài cái trước mặt, sau đó đi mở cửa sổ cho thoáng khí, đứng ở bên cửa nhìn lướt qua căn phòng này.

Mối quan hệ giữa cô và cha mẹ — bảo là xấu thì không hẳn, bảo tốt thì cũng chẳng đến mức thân thiết.

Cha mẹ cô quá bận rộn. Lúc cô còn bé, ít ra vẫn có người thay phiên ở nhà chăm nom. Nhưng đến khi cô biết tự lo một chút, họ gần như suốt năm không có mặt, bận rộn đi làm.

Trong ký ức về căn nhà này, phần lớn thời gian là cô tự đi học rồi tự về, tự nấu ăn, dù khi ấy mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi.

Số lần cả nhà đoàn tụ hiếm hoi có lẽ là dịp sinh nhật cô. Dù có vô tâm đến mấy, ngày đó cha mẹ vẫn sẽ cố gắng quay về cùng tổ chức sinh nhật cho cô.

Vậy nên, những năm tháng nổi loạn tuổi teen, Lộc Kim Triều luôn mong chờ ngày sinh nhật của mình.

Cho đến một năm nọ, cha mẹ cô trên đường về nhà để mừng sinh nhật cô — thì gặp tai nạn và qua đời.

Ý nghĩ dừng lại tại đó, Lộc Kim Triều nhắm mắt lại, cố cắt đứt mạch ký ức vừa bật ra.

Cô quay về phòng mình, thử lục lọi xem có manh mối nào không. Nhưng đồ đạc ở đây, ngoài việc gợi lại ký ức tuổi thơ và thiếu niên thì chẳng có gì thực sự hữu dụng.

Toàn là mấy món rất đỗi bình thường.

“Ể?” Khi lục đến mấy ngăn kéo cuối cùng, cô lôi ra được một quyển sổ tay đã ố vàng, kiểu dáng cổ xưa.

Vừa nhìn thấy bìa sổ, cô đã có cảm giác quen quen, nhưng lại không nhớ nổi là gì.

Mãi đến khi mở ra xem nội dung bên trong, cô mới sực nhớ ra — đây là nhật ký hồi cô học lớp hai, lớp ba.

Chỉ viết trong khoảng nửa năm, nên cô đã quên gần hết.

Lộc Kim Triều từng thử viết nhật ký hai ba lần, nhưng lần nào cũng bỏ dở. Vốn dĩ cô không phải kiểu người thích "ghi chép lại mọi thứ".

Một phần cũng bởi trí nhớ của cô khá tốt, không cần viết ra mà vẫn nhớ được rất nhiều chuyện.

Thế nhưng ký ức hồi cấp một đã quá xa rồi.

Khi lật xem lại cuốn nhật ký này, phần lớn những chuyện được viết trong đó, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Bao gồm hôm đó học môn gì, ăn gì, xảy ra chuyện gì với bạn học nào…

Một quyển nhật ký rất ngây ngô, hầu như chẳng ghi lại điều gì quan trọng. Chỉ có một chi tiết khiến cô đặc biệt chú ý:

【Tôi bị bệnh rồi】

Cứ cách vài ba hôm, cô lại ốm một lần.

“…Tôi nhớ hồi nhỏ đúng là hay bệnh, nhưng hình như càng lớn thì cơ thể càng khỏe hơn.”

Chỉ là, ký ức tuổi nhỏ quá mờ nhạt, cô chỉ mang máng nhớ mình hay bệnh. Nhưng khi xem lại nhật ký, mới giật mình — tần suất dày đặc đến vậy sao?

【Tôi lại bệnh rồi, mẹ bảo tôi không được cho Tiểu Lâm mượn áo】

【Mẹ không thích Tiểu Lâm, không cho tôi chơi với bạn ấy nữa】

【Tôi bị bệnh, ba mẹ không có ở nhà, chỉ có Tiểu Dương bên cạnh】

【Hình như tôi lây cảm cho Tiểu Dương rồi, xin lỗi, Tiểu Dương】

【Tiểu Dương bệnh mười ba ngày rồi, còn lâu hơn cả tôi. Mẹ nói thuốc của tôi không được cho Tiểu Dương uống, Tiểu Dương có thuốc của riêng mình. Bao giờ Tiểu Dương mới khỏi nhỉ?】

【Bị bệnh khó chịu quá, tôi mơ thấy ác mộng đáng sợ. Tỉnh dậy thấy mẹ ở bên cạnh, may quá, đỡ sợ hơn rồi】

【Mẹ lại đi rồi, tôi không thích ở với ba, ba chẳng bao giờ quan tâm đến tôi】

【Ba lại hút thuốc, mùi kinh quá】

Nhìn từng nét chữ non nớt, Lộc Kim Triều không tài nào nhớ nổi khi còn nhỏ, cô đã viết những câu đó trong tâm trạng thế nào.

Xem xong toàn bộ nhật ký, cô cũng chẳng rút ra được manh mối nào đáng giá từ những lời lẽ trẻ con ấy.

Cô cất nhật ký vào balo, rồi quay sang phòng ba mẹ.

Cô hiếm khi vào căn phòng này. Có lẽ vì giữa cô và cha mẹ luôn có một cảm giác xa cách lạ kỳ. Khi lớn lên, cô không còn nhiều tò mò về họ nữa, cũng chẳng muốn bước vào phòng lục lọi gì.

Dù vậy, cô vẫn quen thuộc với căn phòng. Vì sống một mình suốt thời gian dài, việc dọn dẹp nhà cửa vốn là việc của cô.

Phòng cha mẹ rất ít đồ, mọi thứ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có lẽ vì thường xuyên không có người ở.

Ra ngoài công tác quanh năm, đồ đạc của cha mẹ trong nhà chẳng nhiều — vài bộ quần áo, vài loại giấy tờ. Ngoài ra, mấy món lặt vặt cũng chẳng đủ nhét đầy một chiếc vali.

Lúc trước, Lộc Kim Triều thấy vậy là bình thường. Nhưng giờ nhìn căn phòng trống trải, cô không khỏi nhíu mày.

Có lẽ do dạo gần đây liên tục gặp phải mấy chuyện kỳ quái, nên bất cứ gì lọt vào mắt cô giờ đây cũng mang theo vài phần nghi ngờ và thận trọng. Cô cứ có cảm giác — thái độ của cha mẹ với căn nhà này, như thể họ lúc nào cũng sẵn sàng rời đi, chẳng muốn để lại dấu vết gì.

“…Tôi nghĩ nhiều quá rồi chăng?”

Cô lắc đầu, gạt mớ suy nghĩ kỳ quặc sang bên.

Cô mở ngăn tủ đầu giường rất thuần thục — bên trong toàn là mấy món linh tinh.

Phần lớn đều là đồ vô dụng. Nhưng khi mở đến ngăn dưới cùng, cô lại phát hiện ra một thứ lạ.

Vì nhà là do cô dọn dẹp, nên vật nào đặt ở đâu, cô đều nắm rõ.

Chỉ là…

“Thứ này… vốn có ở đây à?”

Cô cầm lên một cái hộp sắt nhỏ, hơi nghi hoặc.

Một khối vuông bằng sắt, chỉ lớn hơn bàn tay một chút. Nói là hộp nhưng chẳng có nắp mở, nhìn qua giống một khối kim loại liền mạch, không có khớp nối.

Cô không tìm được cách nào để mở. Nhưng khi lắc nhẹ, bên trong phát ra tiếng lạch cạch, rõ ràng là có vật gì đó đang chuyển động.

“…Chắc chắn trước kia mình chưa từng thấy cái này.”

Khi cha mẹ qua đời, cô từng dọn dẹp căn phòng này rất kỹ.

Trong trí nhớ, hoàn toàn không có thứ này.

Chẳng lẽ… có ai đó đã lén vào nhà, đặt vật này vào?

Lộc Kim Triều cau mày, vô thức nhìn quanh căn phòng.

Chỉ tiếc rằng, không phát hiện ra điều gì bất thường.

“….”

Cô trầm mặc một lúc, rồi rút tấm da dê ra, hỏi:

“Mi biết đây là thứ gì không?”

Câu hỏi này có phần dò xét. Bản thân cô không rõ trong hộp là thứ gì, nhưng nếu đây chỉ là món đồ bình thường, tấm da dê sẽ không phản ứng.

Cô từng nghĩ, có thể là ký ức của mình đã bị tấm da dê thao túng, khiến cô bỏ sót gì đó — biết đâu thứ này thực sự vô hại?

Nhưng chỉ là thử một lần thôi, cô không mất gì cả.

Thực lòng, cô hy vọng da dê sẽ không có phản ứng gì, như vậy thì trong nhà cô không còn món đồ nào đáng nghi, cũng không cần phải nghi ngờ đến cha mẹ nữa. Cô có thể dồn sự chú ý vào các khả năng khác.

Nhưng mà—

Ngay giây sau khi hỏi xong, trên tấm da dê liền hiện lên dòng chữ máu:

【Đồ tốt】

【Tặng cho tôi đi】

Tấm da dê — đã phản ứng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.