Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 52: Lò Mổ Trên Trường Nhai (13)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:05
Lộc Kim Triều xách phần thịt quay về “nhà”.
Dù chưa mở cửa, cô đã nghe thấy âm thanh mơ hồ vọng ra từ bên trong.
Đó là tiếng khát thịt, khát m.á.u của bà lão.
Rõ ràng trông đã ngoài chín mươi, vậy mà thính giác lại nhạy đến đáng sợ?
Chỉ là lần này, khi Lộc Kim Triều mang thịt đến phòng ngủ, bàn tay của bà lão đang vồ lấy miếng thịt và đưa vào miệng bỗng khựng lại một chút.
Bà lão không nói gì ngay lập tức, nhưng sau khi ăn xong, lại dùng đôi mắt đục ngầu, phủ một tầng sương trắng dày đặc, chuẩn xác nhìn về phía cô, cất giọng khàn đục:
“Không đủ.”
“Thịt này không tươi. Không đủ.”
Giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn phòng tối om, vô cớ khiến người ta rùng mình.
Nói xong, gương mặt nhăn nheo đầy nếp gấp của bà nhìn về phía Lộc Kim Triều, khóe miệng hé mở, để lộ bên trong không phải nướu răng khô héo của người già bình thường, mà là những chiếc răng nhọn như thú dữ, kèm theo dấu vết m.á.u tanh rợn người.
“Ngày mai, bà muốn gấp đôi số thịt.”
— Ác quỷ đã lên tiếng đưa ra yêu cầu.
Nói xong, bà ta chầm chậm nằm lại giường, khép mắt.
Trái tim Lộc Kim Triều đập mạnh khi nghe thấy câu đó. Cô nhận ra: đây là một dấu hiệu.
Cô lùi ra khỏi căn phòng bốc mùi ghê tởm kia, đầu óc không ngừng suy nghĩ — dấu hiệu mà bà lão đưa ra này, rốt cuộc mang ý nghĩa gì?
Điều đầu tiên có thể khẳng định: tiến độ nhiệm vụ đã bắt đầu tăng tốc.
Thứ hai, yêu cầu của “quỷ” đang dần trở nên khắt khe theo thời gian.
Lộc Kim Triều nghĩ: nếu ngày đầu tiên cô mang tới chỉ là thịt chuột thật, bà lão vẫn sẽ ăn, rồi sau đó chê bai mùi vị không ngon, yêu cầu mang đến loại thịt “thật sự” bà ta muốn.
Và kể cả nếu ngày nào cũng đưa đúng loại thịt “tươi mới”, thì sớm muộn bà ta cũng sẽ bảo rằng “không đủ”, rồi đòi gấp đôi.
Muốn kiểm chứng điều đó, phải xem sáng nay đồ tể có đưa ra yêu cầu “hai con vật” hay không.
Trong lòng Lộc Kim Triều có chút bất an, vì cô còn nghĩ đến một khả năng tồi tệ hơn.
Nhưng... dù gì đây cũng chỉ là nhiệm vụ cấp Ất bình thường, chắc không đến mức…
Mang theo cảm giác bất ổn đó, ngày thứ ba nhanh chóng bắt đầu.
Và giọng nói của đồ tể lại vang lên cùng lúc bình minh ló rạng.
【Khách hàng rất không hài lòng với các người!】
【Hôm nay, các người phải mang về nhiều thịt hơn nữa.】
【Trước khi mặt trời lặn, đưa bò và hổ đến chỗ ta.】
“… Cũng may.”
Lộc Kim Triêu khẽ thở phào.
Đồ tể đã yêu cầu hai con vật, chứ không phải kịch bản tồi tệ nhất trong đầu cô: tiếp tục chỉ cần một con.
Bởi vì cô không cho rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ với gấp đôi lượng thịt hôm nay là đủ làm vừa lòng bà lão kia.
Nếu đồ tể vẫn chỉ yêu cầu một con, thì cô sẽ phải nghĩ cách kết thúc trạm tàu này ngay hôm nay.
May thay, đây chỉ là một trạm cấp Ất bình thường. “Quỷ” chưa đưa ra cái yêu cầu mà cô vẫn lo sợ.
“Chắc là do trước đây toàn gặp mấy nhiệm vụ bất bình thường quá…”
Đến mức vừa vào một trạm tàu bình thường thôi, cô đã tự động... nâng độ khó cho chính mình.
【Điều đó chứng tỏ, cô rất có tiềm năng trở thành một con quỷ.】
Ngay trước mắt cô, một hàng chữ m.á.u đột nhiên hiện lên.
Lộc Kim Triều khựng lại giữa bước chân, thoáng giật mình, sau đó nhận ra: là Tấm Da Dê.
“Đã giả c.h.ế.t thì giả luôn đi, đừng có đột ngột xuất hiện thế chứ!”
Xúi quẩy thật!
Tấm Da Dê lại biến mất, không đáp lại lời cô.
Tâm trạng vừa nhẹ nhõm đôi chút đã bị phá hỏng, đến mức khi Vệ Linh gặp cô, cũng cảm thấy sắc mặt cô hôm nay hơi khác thường.
“Chị sao thế? Hôm nay khó lắm à?” Vệ Linh có chút lo lắng.
Lộc Kim Triều lắc đầu: “Tôi đang nghĩ chuyện khác thôi.”
“Còn hôm nay có khó không thì... còn phải xem.”
Hai người cùng bước về phía lò mổ. Vệ Linh bất ngờ hỏi: “Mà này, chị nghĩ xong chưa? Hôm nay tính làm sao?”
Thấy xung quanh không có ai, cô liền ghé sát hỏi nhỏ.
Lộc Kim Triều hơi khựng lại, trong đầu lướt qua vài ý nghĩ.
Về người có thuộc tính là “bò”, cô đã có vài đối tượng nghi ngờ. Cộng thêm hôm nay khả năng cao “hổ” sẽ là mục tiêu của nhóm ả đeo kính, việc tìm ra “bò” không hề khó.
Cô đang nghĩ đến vài phương án thì bất chợt dừng bước.
Cô chợt nhận ra một vấn đề.
Tại sao... cô lại không hề nghĩ đến việc dắt một con bê nộp vào lò mổ?
Nãy giờ, toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô đều là: làm sao g.i.ế.c người, làm sao lợi dụng người khác để g.i.ế.c người...
Không có bất kỳ phương án nào không dính máu.
“Mình…” Cô khẽ cất lời, rồi lại nghẹn lại.
Cô muốn hỏi — mình trước đây vốn như vậy sao?
Cô nghĩ như vậy... có bình thường không?
Trong trạm, dường như ai cũng mặc định rằng mạng người là thứ dễ dàng đánh đổi, mọi người dần dần mất đi sự tôn trọng với sinh mạng.
Và chính cô, cũng đang thay đổi theo hướng như thế — một cách hoàn toàn vô thức.
Phải, trong mắt Lộc Kim Triều lúc này, bản thân mình đang trở nên kỳ dị.
Từ nhỏ đến lớn, cô không gặp quá nhiều khó khăn. Dù cha mẹ thường đi công tác, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn gì về vật chất, cũng luôn rất quan tâm cô. Hai mươi năm cuộc đời, những vấp ngã nhỏ vẫn có, nhưng đều vượt qua được.
Tóm lại, cô là một người trưởng thành có tam quan đúng đắn, tâm trí ổn định.
Cô biết mình có phần lạnh nhạt, nhưng không nên trở nên như hiện tại…
— Như thế này quá kỳ quặc.
Khi nhận ra điều đó, một luồng lạnh lẽo bất chợt quét qua toàn thân cô.
Đây không phải là cô nữa.
Tư duy, tính cách của cô đã thay đổi một cách âm thầm — đến nỗi chính cô cũng cảm thấy “hợp lý”.
Nhưng thật ra lại vô cùng bất thường.
Và điều khủng khiếp nhất là — giờ cô mới nhận ra được dấu hiệu đó!
“… Tấm Da Dê.”
Lộc Kim Triều cúi đầu, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lòng nặng trĩu.
— Chỉ đổi lấy một phần ba linh hồn, mà cô đã biến đổi thành ra thế này.
Nếu giao dịch hoàn tất, cô sẽ trở thành cái gì?
Một con quỷ khoác da người ư?
Tới lúc đó, liệu cô còn là Lộc Kim Triều không?
— Hay đã bị tẩy sạch ý thức, trở thành con rối của Tấm Da Dê, thậm chí vẫn tự cho rằng mình còn là “Lộc Kim Triều”?
Chuyện đó... tuyệt đối không thể để xảy ra.
“Sao thế? Gì mà ‘dê’? Hôm nay rõ ràng là bò với hổ mà?” Vệ Linh đi bên cạnh không nghe rõ cô lẩm bẩm gì, chỉ mơ hồ nghe thấy chữ “dê”, nên quay sang thắc mắc — rồi phát hiện Lộc Kim Triều bỗng dưng đứng lại.
Suy nghĩ bị cắt ngang, sắc mặt âm u của Lộc Kim Triều khi ngẩng đầu lên đã trở lại như thường. Cô mỉm cười với Vệ Linh: “Không sao, tôi vừa nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi.”
“Vào thôi.”
Nói xong, cô cất bước hướng về phía lò mổ.
Vệ Linh đứng đó, khẽ nhíu mày.
Có phải ảo giác không?
Sao cô cảm thấy... trong khoảnh khắc vừa rồi, Lộc Kim Triều lại khác với hôm qua?
“… Chị gái này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”