Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 74: Nhà Tang Lễ Họ Vương (14)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:08
Ánh đèn pin vẫn sáng rực, khiến trái tim bất an của Tiêu Bình không đến mức hoàn toàn mất kiểm soát. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể thốt ra câu nói kia, ngầm thừa nhận mình đúng là một kẻ nhát gan.
Anh ta nhìn thấy tay Lộc Kim Triều đặt lên tay nắm cửa.
Tim anh ta lập tức treo ngược lên.
Tay nắm cửa bị vặn, “cạch” một tiếng, khóa cửa đã mở.
Hơi thở của anh ta trở nên gần như vô thanh, ánh mắt dán chặt vào tay nắm cửa, trái tim cũng theo đó mà phập phồng.
Cánh cửa bị từ từ đẩy mở, một khe cửa tối đen hiện ra trước mắt Tiêu Bình.
Bên trong chẳng thấy gì, một màu đen kịt, hoặc cũng có thể là do khe cửa còn quá nhỏ.
Động tác của Lộc Kim Triều không hề chậm trễ, rất nhanh, cửa đã mở được một nửa, ánh sáng từ hai chiếc đèn pin cũng chiếu vào trong.
Cho đến lúc này, ánh sáng từ đèn pin trong tay Tiêu Bình vẫn không hề thay đổi, điều đó khiến anh ta vừa mừng rỡ vừa sợ hãi vì chuyện ở sảnh dịch vụ ban nãy. Lần này, anh ta không dám nhìn thẳng vào bên trong nữa, mà chọn cách trước tiên nhìn xuống nền đất ngay trước cửa phòng truy điệu.
Như vậy, cho dù bên trong thật sự có gì đó, anh ta cũng sẽ không trực tiếp đụng mặt.
Tiêu Bình cảm thấy ý nghĩ này của mình không hề sai.
Ánh đèn pin vô cùng sáng rõ, soi tỏ từng đường vân trên nền gạch. Đây là lần đầu anh ta nhìn kỹ, nền gạch ở đây là màu xám trắng xen kẽ, trông rất khó bám bẩn.
Tầm nhìn từng chút đẩy sâu vào trong, anh ta nhìn thấy nhiều thứ hơn: khe hở giữa những viên gạch, khung cửa, và — sau khung cửa, lộ ra một bàn chân.
Một bàn chân trần, cổ chân buộc lục lạc.
Hơi thở của Tiêu Bình lập tức nghẹn lại.
Không cần ai nhắc nhở, không cần suy nghĩ, chỉ cần nhìn thấy lục lạc, hắn liền lập tức ý thức được đó là một con quỷ.
Con quỷ đang đứng ngay sau cánh cửa, chờ đợi bọn họ.
Rõ ràng ánh đèn pin không hề tối đi.
Chẳng lẽ là quỷ cố ý dùng điều đó để làm hắn lơ là cảnh giác?
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, điều phải làm bây giờ chính là chạy ngay!
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, Tiêu Bình liền muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng khi anh ta cố gắng điều động cơ thể thì phát hiện các bắp thịt trên người cứng đờ, khiến anh hoàn toàn không thể khống chế được thân thể mình.
Tình tiết thường bị anh ta chê cười trong phim kinh dị — gặp quỷ thì không chạy nổi — giờ đây lại xảy ra thật sự trên người anh ta.
Lúc này, anh mới biết, thì ra con người trong cơn sợ hãi tột độ thật sự có thể đánh mất quyền kiểm soát thân thể.
Tiêu Bình chỉ có thể trừng mắt, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, khiếp sợ nhìn chằm chằm bàn chân bất động kia.
Trong lòng anh cầu nguyện, mong nó chưa phát hiện ra mình, mong nó mãi mãi đừng động đậy, chỉ cần vài giây thôi, đợi não anh phản ứng kịp, đợi các cơ bắp không còn căng cứng nữa, ang sẽ lập tức bỏ chạy!
Nhưng không hiểu tại sao, Lộc Kim Triều rõ ràng đang đứng ngay bên cạnh ang, lại chẳng có chút phản ứng nào?
Chẳng lẽ cô không thấy?!
Tiêu Bình chợt nhận ra, ở vị trí này, chỉ có hắn đứng sát bên này, lại cứ nhìn xuống nền đất, mới có thể nhìn thấy bàn chân thò ra kia!
Vậy tức là, Lộc Kim Triều hoàn toàn không biết rằng, ngay trước mặt bọn họ, đang có một con quỷ nấp sau cánh cửa!
Miệng anh há ra, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Ánh đèn pin trong tay Lộc Kim Triều khẽ lia qua phía trước phòng truy điệu, nơi những hàng ghế ngay ngắn yên tĩnh xếp thành dãy, không có gì bất thường.
Cô thu lại ánh mắt, không nhìn sang nơi khác nữa, chuẩn bị quay đi thì phát hiện Tiêu Bình bên cạnh cứng ngắc khác thường.
Cô không mở miệng hỏi, mà trước tiên đưa tay đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc thấy cô đưa tay khép cửa, trái tim Tiêu Bình như treo đến tận cổ họng, anh còn tưởng nhất định sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, cánh cửa đã được đóng lại.
“… Không sao?” Trái tim hắn buông lỏng, bất giác lùi lại một bước, rồi mới mừng rỡ nhận ra mình đã có thể cử động trở lại.
Anh ta liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi rời xa phòng truy điệu mới dừng lại.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm trán, đồng tử run rẩy và gương mặt tái nhợt đều cho thấy rõ với Lộc Kim Triều rằng anh ta đang trong tình trạng hoảng sợ tột độ.
“Anh nhìn thấy gì?” Lộc Kim Triều hỏi.
“Có… có một cái chân, ngay sau cửa.” Tiêu Bình vừa mở miệng, giọng run rẩy gần như vỡ vụn, anh dừng lại một chút, nhưng vẫn không thể làm cho giọng nói mình bình tĩnh được.
Lộc Kim Triều quả thật không nhìn thấy bàn chân đó, có lẽ do góc độ, hoặc cũng có thể do tầm mắt cô đã bỏ sót chỗ kia.
Nhưng bây giờ, Tiêu Bình đã “đụng quỷ” đến hai lần, vậy mà vẫn chưa chết, điều này khiến cô hơi bất ngờ.
Lộc Kim Triều lập tức ý thức được, có lẽ từ đây có thể suy đoán ra quy luật g.i.ế.c người của quỷ trong chuyến ga này.
Ít nhất hiện tại có thể khẳng định, chỉ “đụng quỷ” thông thường thì sẽ không c.h.ế.t ngay.
Nhưng đây đã là lần thứ hai Tiêu Bình gặp quỷ, hơn nữa lần này bản thân cô hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của nó. Rõ ràng, Tiêu Bình đã bị quỷ nhắm trúng.
Nó không g.i.ế.c anh ta, là vì anh ta vẫn chưa chạm vào điều cấm kỵ g.i.ế.c người của nó. Nhưng e rằng anh ta khó thoát khỏi cái chết.
Trước khi anh ta chết, có lẽ cô có thể quan sát anh ta để tìm ra điều cấm kỵ đó là gì.
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Lộc Kim Triều, tấm da dê vốn im lặng lại một lần nữa xuất hiện.
【Hí hí】
【Tôi đã nói rồi mà? Sinh mạng đồng đội chính là công cụ tốt nhất.】
Lộc Kim Triều muốn nói rằng chuyện này không giống vậy, cô đâu phải ngay từ đầu đã định lấy tính mạng Tiêu Bình ra để thử nghiệm quy luật g.i.ế.c người của quỷ. Nhưng cô cũng cảm thấy, tranh luận với tấm da dê về chuyện này là hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ cần bản thân cô rõ ràng mình đang làm gì là đủ.
Sau hai lần hoảng sợ, cho dù Tiêu Bình có cố trấn tĩnh thế nào, rõ ràng cũng không làm được nữa.
Ngay cả bước đi của anh ta cũng bắt đầu loạng choạng, đôi khi còn suýt ngã. Mỗi lần Lộc Kim Triều nhìn qua, anh ta lại nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Cho dù anh không nói, Lộc Kim Triều cũng đoán được, có lẽ chân anh ta đã mềm nhũn rồi.
Xem ra, cả tinh thần lẫn thể chất của anh ta đều đã đến giới hạn.
“Cố thêm chút nữa đi, chỉ còn lại một nơi cuối cùng thôi.”
Theo lời của Lộc Kim Triều, Tiêu Bình chỉ nặn ra được một nụ cười khổ.
Bởi vì nơi cuối cùng đó, chính là nhà xác dưới tầng hầm.
Với tình hình tối nay, Tiêu Bình đã hoàn toàn không còn trông mong chỗ đó không có quỷ nữa.
Anh chỉ mong lần này, quỷ vẫn đi thang máy, và cho anh đủ thời gian phản ứng, để có thể giống như Mạnh Ninh, kịp thời chạy thoát.
“Chúng ta có thể nghỉ một chút không?” Anh bất chợt mở miệng.
Anh ý thức được vấn đề thể lực của bản thân, dù tối nay không hề chạy nhiều, nhưng do tinh thần quá căng thẳng, cơ bắp liên tục ở trạng thái hưng phấn và căng cứng, khiến anh cảm thấy thể lực cũng tiêu hao cực nhanh.
Để bảo đảm nếu có chuyện bất ngờ xảy ra vẫn có thể kịp thời chạy thoát, anh cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi.
Lộc Kim Triều không từ chối, vậy nên Tiêu Bình liền ngồi bệt xuống đất, nhưng Lộc Kim Triều không ngồi, cô chỉ đứng cách anh ít nhất mười bước, cảnh giác nhìn quanh.
Tiêu Bình ngồi xuống, cố gắng điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, hơi thở của anh ta đột nhiên trở nên rất nhẹ.
Anh ta dường như đã nín thở.
Khoảng hai ba giây sau, anh ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Kim Triều, hỏi:
“Cô có nghe thấy tiếng gì không?”