Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 94: Khúc Dạo Đầu Cho Nhiệm Vụ Mới

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:51

“Mi khiến ta mơ thấy cái gì vậy?”

Lộc Kim Triều cảm nhận những ký ức về giấc mơ đang dần tan biến, chỉ còn lại dư âm của cảm xúc vọng mãi trong lồng ngực. Đó không phải nỗi sợ hãi thường thấy từ ác mộng, mà là một thứ khó gọi tên—một nỗi buồn mơ hồ.

Tấm da dê không trả lời.

Lộc Kim Triều im lặng hồi lâu. Đợi đến khi cảm xúc thừa thãi tan hết, ký ức về giấc mơ trở nên mơ hồ, cô mới chợt nhận ra: con quỷ này đã không trả lời câu hỏi của cô. Tấm da dê vốn không phải cái gì cũng đáp, nhưng giấc mơ kia là do nó tạo ra. Giờ phút này lại im lặng một cách kỳ quái.

Có gì đó không đúng.

“Người phụ nữ đó là ai?”

Tấm da dê im lặng.

“Đó là nơi nào?”

Nó vẫn im lặng.

Lộc Kim Triều chợt lóe lên một ý: “Giấc mơ đó có phải vượt ngoài dự tính của mi không?”

Nếu là ác mộng do tấm da dê sắp đặt, cô không thể chỉ bị dọa sợ chừng ấy. Dù phần lớn nội dung đã phai mờ, cô vẫn mơ hồ nhớ đến một người phụ nữ rất đặc biệt, cùng một bầu không khí "kỳ quái" bao trùm cả giấc mơ.

“Đừng nói là mi không thể tạo ác mộng nữa nhé?”

Thấy nó vẫn không đáp, Lộc Kim Triều tung chiêu sát thủ. Quả nhiên, giây sau, con quỷ không nhịn được nữa.

【Ngậm m.á.u phun người!】

【Hôm nay chẳng qua chỉ dạy cho cô một bài học nhỏ thôi.】

“Quả nhiên, thật ra là giấc mơ bị mất kiểm soát chứ gì?”

Tấm da dê lại im re. Lộc Kim Triều đôi khi cảm thấy con quỷ này ngu ngốc đến mức không còn gì để nói.

Nhưng… vì sao giấc mơ trong hiện thực lại mất kiểm soát? Trực giác nói cho cô biết, thứ vừa thấy vô cùng quan trọng. Chỉ tiếc, trong giấc mơ cô chẳng có mấy quyền chủ động. Dù cảm giác như đã trôi qua rất lâu, khi tỉnh lại cô cũng chẳng nhớ được bao nhiêu chi tiết.

Điều mấu chốt là, nguyên nhân nào khiến giấc mơ thoát khỏi sự kiểm soát của tấm da dê? Từ một cơn ác mộng thuần túy, biến thành giấc mơ kỳ lạ kia?

Không nghi ngờ gì, tấm da dê rất "mạnh". Gần đây cô có tiếp xúc thứ gì đủ sức sánh ngang với nó sao? Lộc Kim Triều nghĩ mãi vẫn không ra đáp án.

“Kỳ quái thật.”

Lại thêm một chuyện không manh mối. Đáng tiếc, cô chẳng thấy rõ diện mạo người phụ nữ kia, cũng chẳng nghe tên tuổi ai. Nhưng cô có thể đoán, nơi đó chắc nằm trong một nhà ga nào đó. Bao suy đoán vụt qua đầu, nhưng chẳng điều nào khiến cô thấy "chính là nó". Trực giác vốn linh nghiệm, lần này lại chẳng đưa ra đáp án nào. Có lẽ, đơn giản là cô đoán trật hết.

“Thôi kệ.”

Lộc Kim Triều ngồi trên giường thở dài. Đã không đoán ra, gắng gượng cũng chẳng ích gì, trước mắt nên tạm gác lại. Dù sao, chuyện chưa hiểu nổi quanh cô đâu chỉ một hai cái. Đến nước này, cô cũng có cảm giác "rận nhiều chẳng sợ ngứa" nữa rồi.

Điều quan trọng nhất hiện tại vẫn là nhiệm vụ ở nhà ga kế tiếp. Giờ cô chỉ mong độ khó lần tới đúng như ý nguyện.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Lộc Kim Triều tạm thời trở lại dáng vẻ của một người bình thường. Có đôi lần, sáng tỉnh dậy sau ác mộng, đầu óc mơ màng, cô nảy sinh ý nghĩ lười biếng: Hay là hôm nay khỏi đi học nhỉ… Vì cô là hành khách, chỉ cần nảy ra ý niệm này, cô có thể trốn học mà chẳng ai trách móc.

Nhưng Lộc Kim Triều chưa từng làm vậy. Không phải vì học hành quan trọng, mà bởi cô không muốn nuôi dưỡng “tính lười” ấy.

Những ngày này, cô phát hiện mấy người bạn cùng phòng cũ vẫn chào hỏi khi gặp trong trường. Họ không quên hẳn sự tồn tại của cô, chỉ là hoàn toàn chẳng nhớ việc cô hay trốn học, cũng như chuyện cô từng biến mất một thời gian.

Mười ngày nghỉ trôi qua, Vệ Linh hẹn cô gặp mặt. Điều đầu tiên khi gặp là thở phào mừng rỡ—cả hai vẫn còn sống. Sau đó, Vệ Linh ríu rít kể lại trải nghiệm trong nhiệm vụ vừa qua.

Cô vẫn tham gia nhiệm vụ cấp Bính, nhưng bất ngờ thay, lại gặp lại người phụ nữ cùng sống sót với họ ở lò mổ lần trước. May thay, lần này không cần hành khách tàn sát lẫn nhau, cô liền chọn hợp tác với người kia. Dù vẫn cực kỳ mạo hiểm, cuối cùng cô chỉ phải trả giá bằng một cánh tay gãy, đổi lại thành công sống sót trở về. Trong nhà ga, cái giá ấy đã là quá nhỏ. Chỉ tiếc, cô chẳng thu được vật phẩm linh dị nào. Theo cảm nhận của chính Vệ Linh, cô chưa đủ điều kiện bước vào ga cấp cao hơn.

Trước khi chia tay, Vệ Linh nhìn cô, cảm khái: “Không biết bao giờ mới lại cùng vào ga nữa, mong là chị luôn sống sót.”

Lời chúc giản dị mà chân thành. Lộc Kim Triều khẽ cười: “Cô cứ cố gắng đi, biết đâu lại cùng tôi vào được.”

Rõ ràng hai người vẫn cùng cấp, nhưng cô lại bảo Vệ Linh phải “cố gắng”. Vệ Linh cũng chẳng thấy lạ, cô biết Lộc Kim Triều thông minh hơn, mạnh hơn, tốc độ thăng cấp cũng sẽ nhanh hơn mình. Mà thật ra, ở ga cấp Bính, khả năng gặp lại nhau vốn chẳng dễ. Ít nhất, cả hai phải cùng lên cấp 2, tiến vào ga cấp Ất. Nghe nói khi ấy, xác suất gặp được người quen mới cao hơn.

Chỉ cần Vệ Linh cẩn thận, khả năng sống sót của cô cũng rất lớn.

Quãng nghỉ ngơi lần này quả thật bình thường hiếm thấy. Lộc Kim Triều ở lại thế giới thực đủ hai mươi ba ngày. Khi thời tiết cũng dần đổi khác, cô mới cảm ứng được tấm vé tàu phát sinh biến hóa khác thường. Cô cầm lên, lập tức thấy cảnh tượng mình mong chờ.

Trên vé, cấp độ chuyến tàu hiện rõ: cấp Ất.

Đúng như dự liệu, độ khó của nhà ga đã nâng cấp. Nhìn thời gian khởi hành vào ngày mai, môi cô khẽ mím lại. Trong lòng, chẳng có mấy niềm vui kiểu “như ý nguyện”. Trái lại, chỉ thấy nặng trĩu.

“Ga cấp Ất sao…”

Độ khó, chắc chắn không nhỏ. Dù chính cô đã mong mỏi, nhưng cũng rõ ràng: độ khó tăng, xác suất tử vong cũng tăng.

“Hy vọng lần này trong ga sẽ có thứ mình cần.”

Đêm trước ngày khởi hành, hiếm khi tấm da dê không tạo thêm ác mộng nào. Dù ác mộng khiến sáng ra đầu óc mụ mị, Lộc Kim Triều cũng chẳng nghĩ cách để nó ngừng. Cô chỉ muốn thử, liệu còn có thể tiến vào giấc mơ kỳ quái kia hay không. Đáng tiếc, cô không bao giờ trở lại được. Không biết chất xúc tác là gì.

Nhưng hôm nay, tấm da dê bỗng dưng "đại phát thiện tâm", chẳng hề dùng ác mộng để hù dọa, khiến Lộc Kim Triều thấy kỳ lạ.

“Hôm nay sao mi tốt bụng thế?”

【Tốt bụng?】

【Khà khà.】

【Cô cứ nghĩ thế cũng được.】

Giọng điệu của nó vẫn đầy âm dương quái khí.

【Thật mong chờ quá.】

【Nhiệm vụ mới, chẳng phải rất thú vị sao?】

Chỉ nghe vậy thôi, Lộc Kim Triều đã ngầm đoán ra. Lần này vào ga, chắc chắn nó lại giở trò. Thứ c.h.ế.t tiệt này… Nhiệm vụ thăng cấp vốn dĩ đã cực kỳ nguy hiểm. Lần đầu tiếp xúc ga cấp cao, chính là một cửa ải khó nhằn. Vậy mà nó còn muốn thêm dầu vào lửa, khiến tình cảnh vốn khắc nghiệt lại càng bi thảm.

Cô không biết nó đã làm gì, chỉ biết một điều—nó lại muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Ngày mai, tiến vào nhà ga mới.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.