Sao Băng Qua Trời - Chương 199: Hãy Còn Bình An - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:59
Tận hai ngày sau phẫu thuật lấy viên đạn ra, Thiên Thuận mới tỉnh táo hẳn. Vừa nhìn thấy mặt Cảnh Lâm và Hạ Tiểu Kỳ, anh vội bật dậy nhưng vết thương nơi lưng đau nhói khiến anh nhăn mặt, rên lên một tiếng.
- Anh đừng cử động, muốn lấy gì cứ nói em. – Hạ Tiểu Kỳ lo lắng đỡ Thiên Thuận nằm xuống.
Trông đôi mắt sưng mọng của Hạ Tiểu Kỳ, anh biết cô đã khóc rất nhiều. Bản thân bất chợt cảm giác mình thật tội lỗi, cô đối tốt với anh nhưng anh chỉ có thể mang đến cho cô toàn nước mắt cùng thương tâm còn nụ cười chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Anh đừng trách Cảnh Lâm, là em hỏi quá nên anh ấy mới nói. – Hạ Tiểu Kỳ vội phân trần vì nhác thấy Thiên Thuận nhìn tay luật sư.
- Đâu có, anh cảm ơn cậu ấy còn không hết. – Anh mệt mỏi đáp.
Cảnh Lâm mỉm cười lắc đầu. Ơn nghĩa gì tầm này nữa chứ, hắn sớm xem anh như anh em ruột rà, anh bị thương như vậy, hắn cũng nghe nhói đau.
Chuyện cả hai tới nước B tham dự hội nghị, hắn đã thông báo cho Hạ Tiểu Kỳ từ trước và hẹn cô khi nào xong sẽ sắp xếp ghé nhà chơi cũng như cùng nhau đi ăn uống.
Vậy nên, khi cô gọi điện hỏi, hắn đành nói sự thật rằng anh gặp nạn. Hơn nữa, văn phòng luật và công ty không thể vắng sếp quá lâu, có thể hắn phải phiền Hạ Tiểu Kỳ chăm sóc anh giúp để mình quay về xử lý mớ hồ sơ tồn đọng. Dù gì cô ấy cũng đang trong thời gian nghỉ hè.
- À. Tiểu Kỳ, em xuống căn tin mua giúp anh mấy chiếc bánh ngọt nhé, tự dưng anh muốn ăn quá. – Thiên Thuận dịu giọng nhờ cô.
- Vâng, em đi liền. – Cô mừng tủi, gật đầu lia lịa và vụt chạy nhanh.
Chờ khi bóng dáng mảnh mai ấy khuất sau cánh cửa, Thiên Thuận mới lên tiếng hỏi thăm về tình hình của Hạo Nhiên cùng Tử Hân.
Thế nhưng, đáp lại anh là gương mặt thộn của thằng bạn thân bởi lẽ hắn nào biết đôi vợ chồng kia cũng chung số phận bị truy đuổi với anh chứ.
- Lúc cậu gọi tôi cậu đâu nói rằng có họ, tôi tới thấy cậu bất tỉnh thì mang đi luôn. – Cảnh Lâm nhăn nhó trả lời.
Hắn nói xong, Thiên Thuận mới chợt nhớ ra. Tình hình khi ấy căng như dây đàn, anh chỉ kịp thông báo ngắn gọn địa chỉ cho hắn tìm, thời gian không đủ để giải thích chi tiết. Chẳng biết Tử Hân có an toàn rời khỏi nơi hoang vu ấy hay chưa nữa.
Với tay lấy chiếc điện thoại, anh lật đật nhấn số gọi cô nhưng hoàn toàn không liên lạc được.
- Cậu thử nhờ Tô Mộc Linh gọi Hạo Nhiên hỏi xem. – Cảnh Lâm thông minh cống hiến ý kiến.
- Ừ nhỉ.
Thiên Thuận gật gù, lục tìm danh bạ và gọi cho Tô Mộc Linh, nói cô gọi giùm Hạo Nhiên hỏi xem tình hình Tử Hân ra sao vì đột nhiên không liên lạc được.
Chuyện thù oán rối ren, anh chẳng muốn để quá nhiều người biết, sẽ khiến họ thêm lo lắng và sợ sệt mà thôi.
Có điều tay luật sư đây thì không thể giấu vì hắn đã biết ngay buổi đầu. Tuy hắn chưa hỏi nhưng nhìn cái mặt nhăn nhăn kia, Thiên Thuận đành chủ động nói cho hắn rõ chuyện mình vừa tới hội nghị thì tình cờ nghe được cuộc gọi của Hạo Nhiên nên theo cậu ấy đi giải cứu Tử Hân luôn.
- Là chủ tịch Lý làm ư? – Cảnh Lâm nghi hoặc hỏi.
- Tôi cũng không chắc, Hạo Nhiên không nói là ai, chỉ biết có người nào đó báo tin thôi. – Thiên Thuận cúi đầu, nhỏ giọng.
- Ôi trời, nếu là ông ta thì Tử Hân đang ở cạnh con cọp con đấy. – Cảnh Lâm nghiến răng.
- Hạo Nhiên…tuyệt đối không hại cô ấy. – Thiên Thuận quả quyết.
- Ai mà chắc chứ? Tại cậu ấy chưa biết kẻ đứng sau là ba mình thôi. – Tay luật sư gào lên.
Trong lúc hai người đàn ông đang nóng lòng chờ đợi tin tức từ Tô Mộc Linh thì Hạ Tiểu Kỳ đã quay trở lại với túi bánh trên tay. Nhân tiện, Cảnh Lâm cất tiếng nhờ vả cô chăm sóc Thiên Thuận độ nửa tháng để hắn về công ty giải quyết công việc đang ùn ứ.
Nàng tiểu thư nghe thế liền đồng ý ngay và luôn, còn cho rằng ấy là niềm vui và vinh hạnh chứ nào có phiền hà chi.
Vì hắn chưa bàn gì với mình mà đã tự ý sắp xếp thành thử Thiên Thuận nằng nặc chối đây chối đẩy. Anh đã nợ ân tình của Hạ Tiểu Kỳ quá nhiều nên đâu thể mặt dày phiền lụy cô.
- Cậu về thì cứ về, tôi sẽ ở bệnh viện và thuê điều dưỡng. – Thiên Thuận nghiêm giọng.
- Không sao đâu, cứ để em chăm sóc anh, em chứ phải ai xa lạ mà anh ngại. – Hạ Tiểu Kỳ lật đật chen ngang như sợ vuột mất cơ hội quý giá.
- Chính vì là em nên anh mới đánh ngại. Em là con gái. – Anh quay mặt sang chỗ khác, dứt khoát lên tiếng.
- Thì em là con gái và anh là anh trai em. Chúng ta là anh em, bạn bè, đây còn là nước B, anh lo cái gì xa xôi quá thể. Đi mà anh. – Cô nhõng nhẽo năn nỉ.
Tiếp đó, Cảnh Lâm cũng hùa theo Hạ Tiểu Kỳ và phân tích lợi hại, phải trái, đúng sai cho giám đốc Hưng Thuận thấm. Thêm phần Hạ Tiểu Kỳ bảo nếu anh không chịu thì ngày nào cô cũng vật vờ trong bệnh viện vì chẳng yên tâm chứ cũng đâu ở nhà ngủ được.