Sao Băng Qua Trời - Chương 208: Bóng Tối Bủa Vây - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
Nhận thấy Hạo Nhiên đã quá vã, Lý Hạo Nam mới chậm rãi tiến lại gần anh, cười nhẹ. Ông giật lấy ống kim trên tay Ca và đưa chiếc điện thoại di động đã lấy của anh ra mà lên tiếng.
- Muốn thuốc chứ gì? Con trai à, chỉ cần con nói với Kelvin một tiếng, bảo nó chuyển tiền cho ba thì ba sẽ cho con. Đồng ý không?
- Được…được…con…đồng ý, đồng…đồng ý. – Hạo Nhiên thèm thuồng chàu hau vô bàn tay trước mặt.
Thế là, Lý Hạo Nam mau chóng hỏi mật khẩu mở khóa điện thoại, gọi lại cho Kelvin và ấn mở loa ngoài. Khi đầu bên kia bắt máy, ông lập tức nâng ngang mặt Hạo Nhiên để âm thanh thu vào rõ ràng. Chất giọng trầm vang rất có lực điều khiển người khác nhanh chóng vang lên.
- Hạo Nhiên, em đi đâu mà anh gọi bao nhiêu cuộc em không nhận vậy hả?
- Anh...em, em về nhà rồi, chắc do em sốt nên không để ý.
- Ba em có nói gì không? Chuyện Tử Hân em tìm hiểu sao rồi? – Kelvin gấp gáp hỏi dồn.
- Không, anh…chuyện đó là hiểu lầm thôi, em sẽ…nói lại với cô ấy. À…anh ơi, số tiền ba mượn quay vốn, anh chuyển cho ba nhé, đang gấp anh ạ.
- Vậy à. Cái thằng này, thế cũng phải nói với vợ em một tiếng chứ, làm con bé lo sốt vó, gọi anh cháy máy đây.
La mắng đã hơi xong, Kelvin hứa tầm hai ngày nữa anh sẽ gom đủ tiền cho đại diện bên nước X đưa tới tận công ty Nam Thành. Đến đó thì, Lý Hạo Nam cúp điện thoại và tắt nguồn như kiểu hết pin ngang xương rồi gật đầu ra hiệu bảo Ca tiêm cho Hạo Nhiên.
Sau một hồi kêu réo và liên lạc không được. Kelvin hoang mang tột độ. Giọng nói của thằng em anh ban nãy như kiểu thể dục thể thể thao quá sức mà thở không kịp vậy, cứ run rẩy thế nào.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì anh cho rằng mình đa nghi quá, ai đời mà cha hại con bao giờ, có lẽ điện thoại của nó sập nguồn thật, chờ tối sẽ gọi tiếp xem sao.
Lo Tử Hân suy đoán lung tung, ảnh hưởng sức khỏe nên Kelvin nhanh chóng gọi và truyền đạt tất cả những gì Hạo Nhiên vừa nói. Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ cô sẽ an lòng, khi anh vừa kết thúc cuộc trò chuyện, cô liền phập phồng, bất an.
Nguyên một ngày hôm qua và tận đến giờ phút này cô hoàn toàn không liên lạc được với Hạo Nhiên, bây giờ anh lại bảo với Kelvin rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn ư.
Có lẽ nào anh cùng Lý Hạo Nam đã về chung phe với nhau và đang tính kế trừ khử cô chăng. Không chừng là anh cũng móc nối với Kelvin rồi, hẳn sau khi Kelvin quay về hoặc chút nữa thôi là cô sẽ bị thủ tiêu mất.
Nghĩ đến đó, sống lưng Tử Hân lạnh ngắt, tim cứ đập loạn liên hồi. Đi lộn quanh lộn quất cả đỗi, cô lập cập nhấn số của Thiên Thuận và gọi cho anh. Đến cuối cùng, người cô có thể tin tưởng chỉ mỗi mình anh.
Mấy hôm nay, cô vẫn trông chờ Hạo Nhiên mà giấu nhẹm chẳng nói gì với Thiên Thuận, cô sợ anh mắng mình vì sao khai tạch hết hận thù cho con trai kẻ thù biết.
Nhưng bây giờ, cô đã hết đường rồi, đành tìm anh thôi. Bản thân cô cũng ỷ y vào khối tài sản anh đang nắm giữ của Lý Hạo Nam nên tin anh sẽ bình an, không bị ông ta hạ sát.
- Thiên Thuận nghe đây. – Giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng cất lên bên kia.
- Anh, là em, Tử Hân. – Cô run run, cố kiềm nén cơn xúc động.
- Tử Hân, Tử Hân em, sao mà bây giờ em mới gọi cho anh hả? – Câu hỏi của anh mang theo lo lắng cùng trách móc.
- Em…em chỉ mới mua được điện thoại. Anh à, anh đang ở đâu.
Nghe chừng cô nàng bị mình to tiếng mà suýt khóc tới nơi, Thiên Thuận liền dịu dàng dỗ dành và cho cô biết rằng anh sẽ bay chuyến bay tối nay về nước X. Đồng thời dặn dò cô trước mắt hãy nán lại nước B vì lý do an toàn bởi anh tin Hạo Nhiên và gia đình bên họ ngoại cậu ấm sẽ bảo vệ được cho cô.
Do sợ nói ra mọi chuyện sẽ khiến Thiên Thuận thêm nhọc lòng thành thử Tử Hân đành câm nín thuận tình đồng ý nghe theo nhưng thực tâm cô đang tính đặt vé máy bay vào sáng mai để nối gót anh về nước X rồi mới trình bày tất cả, khéo bây giờ mà bù lu bù loa lên, anh chạy tới cũng phiền.
Chắc gì Kelvin không bảo đám người hầu cùng quản gia kia ngó chừng cô chứ. Dẫu sao ban ngày, lấy cớ mua sắm vẫn ổn thỏa hơn, đi buổi tối kiểu gì họ cũng kè theo vài người.
- Ừ. Tử Hân à, hãy tin anh, anh sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Thôi, anh cúp máy đây, tới giờ ra sân bay rồi.
- Vâng, anh đi cẩn thận.
Tử Hân nói khẽ và hạ điện thoại, quáng quàng thu dọn hành lý. Vì chẳng kịp mua vali nên cô lấy đại chiếc vali nhỏ mà Hạo Nhiên để lại luôn. Tiếp đó, cô tranh thủ đặt vé máy bay.
Vừa hoàn tất mọi thứ xong thì bên ngoài đã vọng tới tiếng gõ cửa, biết quản gia mời mình dùng cơm tối, cô tần ngần đứng lên ngồi xuống mãi.
Cô đang lo họ bỏ thuốc gì vào đồ ăn thức uống thì toi cái mạng quèn của mình mất. Hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, cô lần lữa tiến đến, với tay mở khóa và nói với người quản gia rằng cô chẳng thấy đói nên sẽ không ăn kèm một lời xin lỗi vì đã chẳng báo trước, mất công họ nấu nướng này nọ.
Lúc ông ấy rời khỏi, Tử Hân gấp gáp khóa cửa, lấy thêm ghế chắn ngang cho yên tâm mới tắt điện, leo lên giường và chui trong chăn, nằm mở mắt chờ trời sáng dẫu hiện tại chỉ mới hơn sáu giờ chiều.