Sao Băng Qua Trời - Chương 222: Hứa Và Thất Hứa - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
- Vợ ơi, trước khi lên cơn, em giúp anh trói tay chân anh lại là được, giờ anh đi mua còng xích đây.
Anh nói và buông cô ra, hối hả lấy chìa khóa xe, chạy mất dạng. Nhìn anh như vậy, cô làm sao mà nỡ mang anh gởi vào trong ấy chứ.
Cô hiểu điều anh lo lắng là gì, căn bản vì anh đã mất niềm tin khi cô đột ngột bỏ đi lúc anh đang trong cơn hoạn nạn.
- Hạo Nhiên, chúng ta có thể bên nhau bao lâu khi lòng tin dành cho đối phương quá ư mong manh như vậy? – Cô nhắm mắt, buông lời vô vọng.
Tuy rất mệt mỏi cùng chán nản nhưng Tử Hân vẫn cố vào bếp nấu vài món đơn giản dùng cơm. Cũng may, Kelvin đã bảo người hầu chuẩn bị sẵn cả tủ lạnh đồ cho cô, chứ tình hình này, cô sao lết nổi khỏi nhà.
Khi bàn ăn đã bày biện xong xuôi thì Hạo Nhiên cũng trở lại với hai chiếc còng cùng sợi dây xích dài với gương mặt hớn hở như đứa trẻ mua được kẹo khiến Tử Hân kiềm lòng hết nổi, bật khóc thút thít.
- Em.
Đặt các thứ vào sát vách, Hạo Nhiên vươn tay kéo Tử Hân ôm trọn trong lòng. Lần này, anh hạ quyết tâm rồi, anh nhất định không thể để cho cô phải tổn thương vì mình nữa.
Ăn uống xong, anh xăng xái phụ vợ dọn dẹp rồi theo lên phòng. Vì đã nghe anh kể về việc Tử Hương thả người nên Tử Hân cũng rất lo lắng cho cô ấy.
Du Thiên Thành tàn độc như vậy, ắt sẽ hành hạ kẻ phản bội ông đến chết, trừ phi, ông ta thật lòng yêu thương mà gắng chịu đựng.
- Hạo Nhiên, em lo Tử Hương sẽ gặp chuyện chẳng lành. – Tử Hân quay sang anh, khẽ cất tiếng.
- Chắc không sao đâu, Du Thiên Thành hẳn là yêu nhiều lắm nên mới lấy Tử Hương. Mấy ngày trước anh có gọi cho cô ấy nhưng là Du Thiên Thành bắt máy nên anh tắt luôn. Ban nãy, nghe Lưu Nhược Bân bảo lúc chạy ngang nhà có thấy cô ấy bước xuống từ xe của ông ta. – Hạo Nhiên đáp, mắt vẫn nhắm nghiền, đầu thì tựa hẳn vào bờ vai gầy bên cạnh.
- Mong là cô ấy bình an. – Cô thở nhẹ, dịu dàng cong cánh tay lên, ôm lấy đầu anh.
Dù khung cảnh tạm thời là khắc họa một đôi vợ chồng hạnh phúc tràn đầy nhưng thật chất bên trong cả hai là cơn sóng cuộn trào mang theo sợ hãi cùng lo lắng bởi thời gian cứ nhích dần đến giờ phút cơn vật vã quay lại tìm Hạo Nhiên.
- Tử Hân em, Tử Hân.
Tiếng gọi vang bên tai khiến Tử Hân giật mình choàng tỉnh. Liếc sang chiếc đồng hồ, cô điếng người vì thấy đã tới thời khắc ấy rồi. Còn anh, đang đưa dụng cụ dâng trước mặt cô hệt kẻ biết sai, bằng lòng chịu tội.
Cô khẽ gật đầu, mau mắn dùng còng khóa tay chân anh vào sợi xích rồi móc thẳng vào chân giường bởi chiếc giường gỗ đặc này rất nặng, căn bản cả cô và anh hợp sức lại cũng đâu kéo nổi.
Năm phút rồi mười phút trôi qua, Hạo Nhiên dần dần lộ rõ vẻ đau đớn dù trước đó anh cố kiềm nén, mỉm cười để Tử Hân an tâm. Mồ hôi anh đổ càng lúc càng nhiều, mắt dại đi theo cơn thống khổ.
- Tử…Tử…Hân, mở…mở khóa cho…anh, anh không…chịu được nữa, xin…em…
Anh chằm chằm nhìn cô, khẩn thiết van nài, toàn thân vũng vẫy liên tục, thiếu điều muốn lôi cả chiếc giường lớn đi luôn.
Thấy tay chân anh vì va đập, cấn vào còng lẫn dây xích mà trầy trụa, rớm máu, cô cầm lòng hết nổi, cắn răng tháo khóa và mặc cho anh lao nhanh khỏi nhà, đi tìm thuốc bởi số thuốc cũ đã bị cô vứt sạch rồi.
Đến cuối cùng, anh vẫn không vượt qua, cô cũng chẳng đành tâm.
Vội vàng lê lết đến khung cửa dẫn ra ban công, Tử Hân vạch màn trông xuống. Cái dáng dấp đói thuốc quờ quạng của anh cứ thế xa dần rồi khuất hẳn.
Lại là một cơn mưa nước mắt nhuộm sầu cả hoàng hôn tím thẫm. Cô khóc thương thân một thì thương anh tới mười.
Hạo Nhiên loạng choạng chạy bộ trên đường và lủi vào một điểm bán thuốc chui nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Sau khi pha và bơm đầy ống kim mới, anh rúc vào góc tường vắng, run rẩy chích vô tay mình.
Cơn đau nhức dần được thứ chất lỏng c.h.ế.t người xoa dịu, cảm giác thoải mái tỏa lan khắp cơ thể khiến anh mơ màng trong mộng ảo. Để rồi khi anh tỉnh cơn mê thì cảm giác nhục nhã cùng tội lỗi bủa vây bốn bề.
Giây phút Tử Hân tra chìa mở khóa cho anh có lẽ cô đã chán ghét và buông xuôi mất rồi. Nỗi lo cô bỏ lại mình mà ra đi khiến anh sợ hãi, vội vàng bật dậy và đ.â.m đầu chạy thẳng về nhà.
Đứng trước căn phòng ngủ của cả hai, bước chân anh ngập ngừng mãi rồi lùi lại, quay vô căn phòng trống kế bên.
Anh chưa biết đối diện vợ mình thế nào khi mà chỉ trong một ngày, anh đã thất hứa với cô hết lần này sang lần khác, khiến cô khóc đến mắt sưng mọng đỏ lòm. Cũng may, cô hãy còn nán lại.