Sao Băng Qua Trời - Chương 235: Mối Thù Không Tưởng - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02
Gần hai giờ sáng, Tử Hân đang trong giấc mơ thì tiếng chuông điện thoại đổ dồn làm cô tỉnh giấc, nhìn thấy số của Hạo Nhiên, cô vội bật dậy mở điện sáng trưng, kéo màn cho anh biết mình đã thức rồi gấp gáp chạy xuống.
- Bay qua bay về liên tục vậy chắc anh mệt lắm ha? – Cô cất tiếng ngay khi anh vừa bước vào nhà.
Hạo Nhiên thả chiếc ba lô xuống sàn và kéo Tử Hân ôm chặt trong lòng, lực siết khá mạnh khiến cô cảm giác hơi đau và khó thở. Đôi tay mảnh nhẹ nhàng xoa xoa trên tấm lưng rộng như ủi an.
Bản thân cô chỉ nghĩ vì anh đã gặp Dương Ân, hẳn cũng nghe ông kể chuyện quá khứ nên mới buồn sầu, khó chịu. Trước lúc bay về, anh chỉ nói với cô rằng ông ấy đã đồng ý làm nhân chứng.
- Vợ ơi, anh đói bụng. – Hạo Nhiên buông cô ra, xụ mặt.
- Anh mau thay đồ đi rồi em nấu mì cho anh ăn. – Cô hớn hở vụt lao vô bếp.
Nụ cười chớm nở trên khóe môi anh lập tức vụt tắt khi dáng cô khuất hẳn. Làm sao mà anh dám nói với cô sự thật đây, càng biết sớm, cô sẽ càng bỏ anh sớm, còn để tới lúc ra tòa thì cô cũng đi thôi.
Vì lo anh ăn một mình sẽ buồn nên Tử Hân cũng nấu cho mình một gói và ngồi dùng chung với anh. Mấy tháng đều cận kề, sớm tối có nhau, thế nên, anh chỉ mới cách xa tròn một ngày mà cô đã nhớ nhung, trông đợi.
- Hạo Nhiên, vậy anh tính bao giờ trở về nước làm đơn kiện vậy? – Cô nhìn anh, dịu giọng dò hỏi.
- À. Tử Hân à, anh vẫn chưa nói với em, anh cần theo thông tin mà Dương Ân đưa để tìm thêm tay bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật giúp Du Thiên Thành, có đầy đủ bằng chứng rồi kiện một thể cho nhanh.
- Vậy cũng tốt. Dẫu sao Dương Ân cũng đồng ý rồi, mình chờ thêm chút nữa vậy. – Cô gật đầu, cúi xuống ăn tiếp.
Anh ngồi bất động nhìn cô. Cuộc đời thật quá trái ngang, lúc trước, khi nghĩ Du Thiên Thành là người đã hại c.h.ế.t ba mình cùng ba cô, tuy có đau lòng và sốc dữ dội nhưng anh vẫn còn một chút khoảng lặng trong tim là mình và cô chẳng có vướng víu hận thù, đều là những kẻ bị hại đáng thương. Ai ngờ, ba cô lại muốn g.i.ế.c ba anh để rồi bị chính ba anh lôi c.h.ế.t chùm theo trong biển lửa.
Ăn xong, cả hai tranh thủ lên phòng chợp mắt thêm vì trời hãy còn rất tối. Tử Hân yên tâm rúc đầu vào n.g.ự.c anh tìm hơi ấm thân quen và nhanh chóng chìm sâu giấc ngủ.
Cô không biết người nằm cao hơn cô một cái đầu đang lệ rơi thành dòng, ướt đẫm mái tóc dài buông xõa.
Cho dẫu quá khứ xảy ra chuyện gì thì tình yêu anh dành riêng cô chẳng bao giờ thay đổi. Anh hận ba cô đó nhưng anh nào hận lây sang cô được.
Kéo theo là nỗi sợ mất cô càng thêm chất chồng, hạnh phúc lứa đôi chỉ chớm bắt đầu chưa lâu. Chính vì vậy, anh vẫn lấn cấn, phân vân đôi đường.
Và rồi, đúng hai tháng sau cái ngày Hạo Nhiên đi gặp Dương Ân thì anh nhận được cuộc gọi từ Chu Hà khi đang trên đường đưa Tử Hân từ công ty trang sức trở về. Hắn tức tối thông báo Lý Hạo Nam cùng đám vệ sĩ riêng của ông ấy đã bay ra nước B định cư từ một tuần nay.
- Ôi trời, anh chẳng hay gì cho tới khi chạy ngang biệt thự nhà chú và thấy treo biển bán, hỏi ra là chủ sau vừa mua xong thì kẹt tiền nên sang lại. Anh nghi ngờ nên nhờ bạn bên cục xuất nhập cảnh dò la mới biết đấy. Chú à, bên ấy và nước X không có hiệp ước dẫn độ đâu. – Chu Hà gắt gỏng.
- Em biết rồi, cám ơn anh Chu Hà, em sẽ nghĩ cách khác.
Trong lúc Chu đầu sọ còn đang ngu ngốc chưa kịp hỏi thằng em kết nghĩa định nghĩ cách gì trong khi pháp luật nước nhà đã chẳng thể trừng trị kẻ ấy thì Hạo Nhiên đã cúp máy ngang khiến hắn chửng hửng.
- Có chuyện gì vậy anh? – Tử Hân lo lắng hỏi han vì thấy sắc mặt người bên cạnh phút chốc sa sầm.
- Về nhà rồi anh sẽ nói với em.
Dứt câu, Hạo Nhiên tăng nhanh tốc độ, chiếc xe lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi. Anh mở cửa, bước xuống, nắm tay cô kéo vào phòng khách và giữ chặt đôi vai gầy.
- Tử Hân, Du Thiên Thành và đám vệ sĩ ấy đã sang nước B rồi. Chúng ta…đã hết cơ hội đưa ông ta ra pháp luật.
- Gì cơ? Nhanh vậy ư? Ông ta đã tẩu tán hết tài sản nhanh vậy sao? Rồi…mình phải làm gì đây anh? – Cô run run hỏi lại.
Nhẹ buông cô ra và xoay người, Hạo Nhiên nhìn vào góc tường và nói cho cô biết rằng anh sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Du Thiên Thành để trả thù cho những người anh mến vì đó là cách duy nhất khi mà ông ta đã thoát khỏi vòng pháp luật. Phần tài sản đã về tay Thiên Thuận, anh cũng chẳng thiết tha nữa.
- Nhưng làm sao chúng ta biết chỗ ông ấy sống chứ? Rồi làm sao mà tiếp cận được khi đám người kia luôn bảo vệ ông ấy? Hay là…mình thuê sát thủ đi anh. – Cô bấn loạn hỏi lung tung beng và đề nghị.
- Không được đâu. Tử Hân à, nếu anh không tận mắt chứng kiến ông ấy c.h.ế.t thì anh không tin đâu, bọn sát thủ vẫn có thể để sổng ông ấy và lừa chúng ta. Em yên tâm, anh sẽ lên kế hoạch cho việc này cẩn thận. – Hạo Nhiên quay đầu, dịu dàng phân tích và trấn an cô.
- Hạo Nhiên, vậy để em đi cùng anh nhé, hai người vẫn hơn mà.
Tử Hân nói và nép sát vào lòng anh, giấu đi dòng nước mắt. Cô biết nỗi hận thù trong anh đã chất ngất đến mức chẳng thể buông bỏ nữa rồi, còn hơn cô gấp nhiều lần, Du Thiên Thành nhởn nhơ một ngày, anh sẽ chẳng yên giấc một ngày.