Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 160: Marshall
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:54
“Selly cháu định sau này sẽ làm gì?”
Bác trai Marshall là một người đàn ông ngũ tuần phong độ, việc tham gia thương trường nhiều năm làm ông có một khiếu hài hước rất riêng. Nhìn bác, Giselle lại nhớ đến chú Chong, tuy không hài hước bằng nhưng lại cho người ta cái cảm giác tháo vát đáng tin.
“Cháu vẫn còn suy nghĩ ạ.”
Người phục vụ dọn lên món tráng miệng là pudding mận và pudding cam, anh Will ngồi cạnh lấy cho cô mỗi loại một cái, nheo mắt cười:
“Em ăn ít quá đấy Selly.”
Giselle ngượng, lí nhí cảm ơn, nhủ thầm sao anh Hai xếp cô ngồi cạnh anh Will làm gì. Nhưng chắc Harris chẳng nghe thấy lời kháng nghị của cô em đâu vì còn mải mê nói chuyện với chị Bella.
“Chúng tôi định cho Selly học đại học ở Trung Quốc, để con bé ra ngoài nhiều hơn.” Ông Gibson uống vài ly bia là mặt ửng đỏ lên, vui tươi hơn vẻ nghiêm nghị khi đứng lớp ngày thường.
“Ồ Trung Quốc à, được đó. Mấy năm gần đây công ty tôi cũng mở rộng sang Trung Quốc, nếu cứ bám riết mãi ở thị trường nội địa này thì chỉ giãy c.h.ế.t mà thôi.”
Bác trai Marshall điều hành một công ty điện tử, với danh tiếng hàng chất lượng châu Âu nên dễ dàng xuất khẩu sang các thị trường mới nổi châu Á, nhất là Trung Quốc. Những năm gần đây dù kinh tế suy thoái, thị trường nội địa không thể mở rộng nhưng món lợi từ thị phần xuất khẩu cũng đủ giữ vững công ty giữa cơn bão phá sản hiện nay.
Anh Will theo kinh doanh, đã bắt đầu vào công ty gia đình thực tập. Chị Bella học thời trang, dấn thân nghiệp mẫu ảnh và influencer, bắt đúng thời cơ Internet bùng nổ nên cũng gầy dựng được danh tiếng nhất định. Chỉ trong 3 tiếng họ ngồi ăn ở nhà hàng Rules này thôi là đã có đến 5 người nhận ra chị, xin được chụp ảnh cùng.
So với gia đình Marshall, nhà Gibson khiêm tốn hơn rất nhiều. Anh Harris không thực tập mà xin vào làm bán thời gian ở một xưởng phim độc lập, phụ việc quay dựng. Điều này đã gây ra một trận cãi vã to chưa từng thấy ở phòng khách nhà Gibson, vì ông bà chẳng thể nào hiểu nổi tại sao ông con trai học một ngành cho đã xong lại ra làm ở một ngành khác chẳng liên quan gì sất.
Lại còn là cái ngành thuộc mảng nghệ thuật, mà trong mắt những phụ huynh Anh này cũng chẳng khác nào đám vô công rồi nghề.
Vậy mà hai gia đình lại ngồi lại với nhau chuẩn bị dạm ngõ, nhìn anh Hai tíu tít bên chị Bella, Giselle chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Mới vài ngày trước đây thôi mình vừa tham dự một đám tang buồn bã, giờ thì lại ngồi trong nhà hàng này bàn bạc chuẩn bị cho ngày hạnh phúc nhất của một đời người.
Đằng kia thì bà Gibson và bác gái Marshall đang trò chuyện về mấy công thức nấu ăn của một youtuber dạy nấu các món Anh truyền thống, mà bà Gibson luôn ôm một thái độ hoài nghi soi mói mỗi khi xem.
Internet đã len lỏi vào đời sống của cả những người dân thường, những người sắp bước qua tuổi lão niên vẫn phải cập nhật để theo kịp thời đại. Như chị Bella dường như đã hình thành ý thức mỗi khi ra đường là một lần rủi ro gặp phải camera ống kính, nên lúc nào cũng dành hàng giờ trang điểm kỹ càng, để ý từng lời ăn tiếng nói.
“Anh cho rằng trường nội trú của em nổi tiếng lắm, thế sao tra trên mạng lại chẳng có thông tin nào nhỉ?”
“À dạ,” Giselle nghĩ cách lấp liếm, “Trường chủ trương tập trung chất lượng hơn quảng bá nên không chủ động đăng thông tin lên Internet đâu. Trường em còn chẳng có website gì sất.”
Thôi đừng hỏi nữa mà, trường nội trú cấp ba thôi mà có gì đâu phải quan tâm.
“Anh định sẽ đi tu nghiệp ở Trung Quốc vài năm, chừng đó nếu em chọn học đại học ở bên đó có người quen vẫn tốt hơn.”
“Vâng... nhưng em chưa quyết định đâu, em không muốn xa ba má đâu.” Giselle giả vờ mè nheo với má, bà Gibson thấy vậy cười ngất:
“Anh Will con lo con đi xa nhà không ai quen biết phải sống tự lập một mình đó. Sau này nếu sang Trung Quốc có anh Will đi cùng ba má cũng yên tâm.”
“Thôi... con muốn ở nhà với ba má cơ.”
“Con bé này càng lớn lại càng hoạt bát hơn nhỉ,” bác gái Marshall mỉm cười, đuôi mắt in hằn vết chân chim nhưng trông trẻ hơn tuổi khá nhiều, “Hồi nhỏ suốt ngày im như hũ nút, anh Will chị Bella con sang chơi mà con cũng không chịu chơi cùng. Giờ lớn thấy cởi mở vui vẻ hẳn ra.”
Vậy là khen hay chê vậy...
“Chị thấy em theo nghiệp mẫu ảnh giống chị thì tốt hơn, gương mặt này không làm thời trang thì tiếc biết bao,” chị Bella nhoẻn miệng cười. Cô gái đang độ tuổi niên hoa, lại biết cách ăn diện, chị cười một cái làm không gian nhà hàng càng tươi tắn hơn. Bảo sao đắt khách booking chị đến review, chụp ảnh đến vậy.
Giselle thấy chị Bella cũng một chín một mười với cô nàng Amelia Beaufort, nhưng tính tình người sau khó chịu trịch thượng làm phí hoài đi mất một phần vẻ đẹp.
“Không được, không được, em gái anh không theo nghiệp người mẫu được đâu, thế thì nhà mình sáng nào cũng có paparazzi đứng canh chừng mất.”
Anh Harris trêu chọc làm cả bàn cười lớn. Không khí thật hòa thuận, dù gì cũng là hai gia đình bạn bè lâu năm, giờ lại thân càng thêm thân.
“Trường em cũng không cho xài di động á? Thời giờ vẫn còn một trường nội trú như thế sao. Thế tụi em có được xài máy tính không?”
Tai sao anh Will lại quan tâm vấn đề này quá vậy nè.
“Tụi em được phát máy tính của trường để học và lên mạng nội bộ thôi, chứ trường cấm học sinh dùng smartphone và laptop cá nhân. Trường nói các thiết bị công nghệ dễ gây xao nhãng với việc học.”
Cô tự hỏi không biết mấy đứa gốc Muggle kia giải thích về ngôi trường tụi nó đang theo học cho họ hàng như thế nào nhỉ. Thời giờ mà không xài điện thoại thì đúng là như người tiền sử mà.
“Trường Rossall hồi trước anh chị học có thế đâu nhỉ,” anh Will khó hiểu. Rossall là trường trung học nội trú mà anh chị song sinh theo học, theo hình dung của bà Gibson thì nó như trường quý tộc vậy, toàn là con cháu gia đình giàu có.
Nhưng may mà anh cảm thán vài câu thì thôi, dù gì đại học mới là mục tiêu lớn hơn. Phương Tây vốn không quá chú trọng bằng cấp như châu Á nhưng những năm gần đây làn sóng du học sinh và nhập cư tràn vào, với một bộ lý lịch toàn A trường top, ra trường giành hết công ăn việc làm của thanh niên bản xứ. Thế là nhà tuyển dụng phải nâng cao yêu cầu, không còn có chuyện không bằng đại học vẫn có cơ hội ngang bằng với đại học trường top nữa.
Đó cũng là lý do tại sao ông bà Gibson nhất quyết bắt anh Harris theo học một trường đại học danh tiếng, với một cái ngành thuộc STEM như vậy, dù rõ ràng ông bà cũng biết ông con trai đặt đam mê của mình ở đâu.
Thời đại thay đổi nhanh quá buộc người ta chạy theo hụt hơi. Như cái nhà hàng Rules này thôi, dân bản địa đến ăn ngày càng ít mà khách du lịch và di cư thì nhiều. Bồi bàn cũng toàn là Á Phi, lối đi bộ ngoài kia thì giọng Anh-Ấn, Anh Mã Lai, Singlish rồi Ả Rập trộn lẫn với nhau.
Đa dạng sắc tộc cũng tốt, hòa nhập cũng được, nhưng tất cả lại đổ dồn vào mấy thành phố lớn như London chỉ càng làm đất chật người đông, tiếng còi xe hụ inh ỏi, tắt đường như cơm bữa và rồi những tòa nhà cao tầng thi nhau che khuất bầu trời.
Con người công nghiệp sống giữa trung tâm tài chính này, sáng đi tối về như một cái máy, ban ngày tất bật làm việc kiếm tiền để rồi đến tối lại tiêu pha vào những bữa ăn Fine Dining đắt đỏ, vào những quán bar pub fancy, vào những cuộc tình chóng vánh, sau vài lần date là dọn về chung nhà để share tiền phòng, vài bữa không hợp thì bình thản chia tay.
London cũng chẳng khác gì thành phố kiếp trước cô sống, hiện đại hơn đi kèm với đắt đỏ hơn, con người tất bật lo toan nhiều hơn. Đi oto thì sang chảnh đấy, nhưng rồi cũng chịu cái cảnh tắt đường hàng mấy tiếng chỉ nhích lên được vài chục mét.
Phù thủy sinh sống ở London chắc chỉ là nhân viên Bộ Pháp thuật buộc phải ở gần đây, còn không thì tản mạn ra các ngôi làng nhỏ ở những vùng thưa người, hòa mình cùng thiên nhiên cây cỏ, sống chan hòa dưới sự chúc phúc của nguyên tố phép thuật.
Có lần Matt kể lúc nhỏ cậu thường ngồi bên cửa sổ nhà số 6 Quảng trường Hampshire ngắm trẻ con Muggle trong khu vui chơi đối diện. Ngôi nhà Greenwood vô hình trong mắt Muggle, nghĩa là chẳng ai quanh khu vực đó biết được rằng nơi đây còn có một đứa trẻ con khác.
Đến khi lớn hơn rồi, có lần Matt lén chú Edwy, nhân lúc ông Bivaris đang nấu ăn trong bếp, mở cửa chạy ra cứu một cô bé lai Phi bị vài đứa trẻ lớn giật đồ chơi. Nhưng phù thủy nhí vẫn chỉ là đứa con nít, hai đứa nhỏ ốm yếu sao địch nổi đến bốn đứa to khỏe. Cậu bé Matt bị bạo động ma lực, làm con búp bê đang nằm trên bãi cỏ bỗng nhiên cử động, di chuyển dần đến đám nhóc hệt như cảnh linh hồn búp bê hiện về báo thù trong mấy bộ phim kinh dị Muggle.
Thế là bọn trẻ trong khu hét lên “Búp bê ma ám!” rồi co giò bỏ chạy. Cô bé được Matt cứu dù sợ nhưng cũng cảm ơn cậu, hẹn lần sau sẽ ra chơi cùng cậu. Nhưng Matt ngồi cạnh cửa sổ ngó ra sân chơi cả hai tuần vẫn không thấy người bạn nhỏ mới quen của mình đâu cả. Chú Edwy đi dò la trong khu một phen mới biết cô bé là con của một bà mẹ đơn thân Angola, sang đây làm giúp việc. Đứa con trai của chủ nhà cũng có mặt trong đám bắt nạt hôm nọ, về khóc lóc với cha mẹ thế là nhà chủ đuổi hai mẹ con luôn rồi. Nghe đâu bà không thể kiếm việc khác vì là lao động chui, rồi hai mẹ con đi đâu chẳng rõ.
Matt không hiểu lao động chui là gì, chú Edwy giảng giải cả một buổi mới biết Angola nằm ở đâu, nhưng đó là lúc cậu bắt đầu ý thức được trên đời này tồn tại những thứ gọi là giai cấp và sắc tộc. Xã hội phù thủy đã vậy, xã hội Muggle cũng đâu khác.
Chỉ 2 ngày sau hôm lễ gặp mặt đó, buổi chiều Giselle đang xách bịch rác ra thùng rác, vài ba đứa nhóc trong khu chạy xe đạp ngang, bấm chuông huýt sáo inh ỏi.
Nhưng tiếng động cơ oto từ xa rồ vụt đến, bẻ cua qua khúc quanh đầu đường như đang trên đường đua F1, rồi lại phanh gấp cái két ngay trước nhà Gibson làm đám nhóc choai choai phải dừng xe đạp wow ồ ngưỡng mộ.
Anh Will trên chiếc xe mui trần màu đỏ tháo kính mắt xuống:
“Chào em Selly.”
Giselle hơi ngạc nhiên: “Ủa anh Will đi đâu đây? Anh Harris năm nay đâu có về nhà nghỉ lễ.” Mà từ London đánh xe xuống đây tìm anh Hai có chuyện gì chứ, sao không gọi điện hỏi trước.
“Anh tìm thằng Harris làm gì. Nó còn đang bù đầu với project phim ngắn indie của studio nó mà. Anh xuống đây tìm em á chứ. Đi chơi không?”
“Ơ... đi đâu ạ?” tự hỏi hình như mình với anh Will cũng đâu thân quen gì lắm đâu nhỉ.
“Nào cứ đi rồi biết! Biết mấy dịp em mới ra khỏi cái trường nội trú đó, phải đi chơi bù lại chớ.”
Đó là một buổi tối đáng nhớ. Họ cùng đi xem nhạc kịch Mamma Mia! ở rạp Novello Theatre, làm Giselle nhớ lại hồi ức trước khi mình trở thành phù thủy. Khi đó cô đã định khoảng 15 16 tuổi sẽ đi tham quan hết một vòng bảo tàng, triển lãm ở London, rồi bỏ ra hàng tối xem hết các bản nhạc kịch kinh điển, múa ballet, opera. Cô phải tận dụng cơ hội được sinh ra làm công dân ở cái nôi văn hóa nghệ thuật trù phú này, bung xõa với thú vui vốn bị xem là sở thích nhà giàu ở kiếp trước.
Xem xong, vì cô chưa đủ tuổi vào pub, anh Will chở cô chạy dọc cung đường ven sông Thames, vừa ngồi trên chiếc mui trần đón gió vừa ăn kem mát lạnh quả thật là trải nghiệm khó quên. Làm cô nhớ lại thuở nhỏ xưa kia, khi bọn chúng vẫn còn là đám trẻ nít, anh Will chị Bella như hai người bạn lớn chơi cùng cô. Những buổi chiều tan học, hai chị em một bên nằm đọc truyện tranh tạp chí, một bên xem anh Harris với Will chơi video game. Rồi đến khi hai tên nhóc cay cú chửi nhau, bọn chúng lại chơi trò đánh gối.
Ký ức tưởng chừng đã bị thời gian phủi bụi đêm nay lặng lẽ sống dậy, người bạn nhỏ thuở xưa nay đã trưởng thành trở thành chàng trai trẻ lịch lãm thu hút, ánh mắt chứa muôn vàn sao trời mỗi khi cười rộ lên.