Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 182: Nỗi Lo Về O.w.l
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:56
Tiết đầu tiên của năm học mới chính là Biến hình, học cùng Hufflepuff. Dù bọn nó vào lớp sớm đến 10 phút nhưng vị giáo sư mới đã đứng chờ sẵn, mỉm cười nhìn mặt từng đứa. Khi nhìn đến Giselle thì tỏ vẻ bất ngờ sững lại một chút.
Cô đã quá quen với phản ứng này, điều đó có nghĩa đối phương biết bà Sophia Liu.
Khi đám nhóc đã đến đông đủ, giáo sư Alba Kenworthy bắt đầu bằng việc điểm danh, đều nhìn kỹ mặt để nhớ tên. Khi đọc đến tên Matt thì mỉm cười với cậu, còn khi đọc đến tên Giselle thì dừng lại giây lát.
Cả lớp học vẫn im phăng phăng dõi theo vị giáo sư mới khi bà bắt đầu lời phát biểu đầu tiên:
“Chào các trò, tôi là Alba Kenworthy, sẽ giảng dạy bộ môn Biến hình cho các trò trong năm này, và hi vọng là cả những năm sau nữa. Đầu tiên phải công nhận là các đồng nghiệp trước của tôi, dù tốt dù xấu, đều rất tâm huyết với chuyên môn giảng dạy của mình. Tôi đã đọc qua báo cáo lớp, thấy rằng các trò có nền tảng tương đối vững chắc ở thuật Biến hình. Nhưng nhiêu đó là chưa đủ với kỳ thi quan trọng mà các trò sắp phải đối mặt trong năm này.”
Giáo sư dừng một chút sau khi nói cả một tràng dài, mà Giselle cảm tưởng như bà giáo đã mệt hết hơi vậy.
“Vì thế, tôi nghĩ chúng ta cùng đồng thuận rằng chúng ta cần sát cánh qua một năm khó khăn này cùng nhau. Dĩ nhiên, nếu các trò cố gắng hết mình, đừng lơ là bài tập về nhà, đừng đi chơi với Thần Ngủ trong các giờ lên lớp và chú trọng thực hành, tôi tin rằng lớp chúng ta sẽ qua O.W.L được hết thôi. Cũng không phải bất khả thi phải không nào?”
Vài đứa gặp vấn đề với tập trung thời gian dài như Douglas than khẽ.
“Về phần giáo án năm này, chúng ta sẽ học thêm cỡ một tá phép biến hình từ vô tri thành hữu tri và từ hữu tri thành vô tri, nhưng quan trọng hơn, bắt đầu tiếp xúc với các phép thuật Chuyển Đổi, Biến Mất đầu tiên trong hành trình học tập thuật Biến hình của các trò. Và phải nói là các hệ phép đó sẽ để lại hậu quả khủng khiếp nếu các trò không chú tâm đấy.”
Đám nhóc đều thấy áp lực đè nặng lên vai.
“Mở màn nhiêu đó đủ rồi. Các trò giở sách ra trang 23, thuật Biến Mất cơ bản.”
Một tiếng rưỡi sau đó tụi nó gần như chỉ xoay vần quanh mớ lý thuyết, quy trình vẫy đũa và phương trình cân bằng của thuật Biến Mất. Đến khi Giselle nộp lên bài giải phương trình đầu tiên, giáo sư Kenworthy gật đầu tỏ vẻ khen ngợi rồi +3 cho Gryffindor. Còn 1 tiếng tiếp theo thì bắt đầu luyện tập làm biến mất mấy đồ vật nhỏ mà tụi nó tìm được trong chính cặp sách của mình, nào là cây bút lông vấy mực, mấy viên bi Gobstones, một chiếc vớ lẻ hay mấy thỏi son.
Tụi nhỏ cầm đũa phép mà cứ như người mớ, vừa vẫy đũa vừa tập trung tinh thần như thể trước mặt chỉ là khoảng không trống rỗng chứ không có cái vớ thối nào nằm đó. Còn kết quả của thuật Biến Mất á? Thì nó biến mất chứ gì nữa. Nếu nó vẫn chình ình trước mắt mình thì nó không hiệu quả rồi.
“Huhu giáo sư Kenworthy còn khó hơn Bà Mèo hay giáo sư Norman nữa,” tụi nhỏ khóc than khi cùng nhau chạy vọt về sảnh đường cho kịp bữa trưa.
“Tớ bắt đầu nghĩ mình không đạt O.W.L Biến hình rồi,” Nol cũng ủ rũ không kém.
“Vậy thêm một tin không tốt nữa nè,” Ive dộng mớ sách lên bàn làm mấy cái ly tách nảy lên, “Cậu cũng không đạt O.W.L Lịch sử nổi đâu.”
“Cái quỷ gì?” Nol ngó cuốn “Phân tích chi tiết 73 điều lệ của Quy chế Bí Mật” trên chồng sách của Ive, “Cậu còn có thời gian cho câu lạc bộ luật nữa hả?”
“Tài liệu tham khảo cho bài luận về nhà của giáo sư Eyler!” Cô bé quát lên, “Nếu cậu không muốn phải ở lại lớp vì môn Lịch sử thì nhớ mà căng mắt lên trong suốt năm này đấy!”
Nói rồi quơ đại mấy món đồ ăn tả pí lù cho vào đĩa mình rồi chạy ù sang dãy bàn Ravenclaw.
“Ủa làm chi cực vậy? Sao cô nàng không lấy đồ ăn trên bàn Ravenclaw luôn cho rồi?”
Sao tên nhóc này tập trung vào cái không cần tập trung không vậy, Giselle chán chả buồn nói.
“Là do Ive bị stress quá đó,” Amy lắc đầu, “Cậu đừng suốt ngày kiếm chuyện cãi nhau với Ive nữa.”
“Tớ có cãi gì đâu?” Nol chẳng hiểu ra làm sao.
“Haizzz tớ mà là Ive chắc tớ nổi điên từ đời nào rồi,” Linda cũng lắc lắc đầu ra vẻ thông cảm cho cái tình cảnh vô cùng tréo ngoe khi IQ của bạn thì cao ngất ngưỡng mà lại vớ phải thằng bạn đầu đất.
“Là sao nữa... Sao cái gì cũng là tớ hết vậy!” Nol tức tối chẳng thể hiểu nổi đám con gái, lại cắm đầu chiến đấu với đồ ăn.
“Mà năm nay chúng ta phải thi O.W.L rồi, mấy cậu không thấy lo sao?” Mặt Douglas vẫn bầu bĩnh, có chăng là mũi đã hết ửng đỏ sụt sịt, cũng không còn lấm tàn nhang nữa.
“Lo, sao không lo! Lo từ năm ngoái rồi kìa!”
“Mấy em lo mà tập trung cho năm này đi,” chị Eda nghe thế chen vào, “Chứ như anh Eli đó, đạt có 5 O.W.L nên xém bị ba chị tống cổ khỏi nhà luôn.”
Hóa ra đây là lý do tóc đỏ suýt nữa thì ngủ bờ ngủ bụi.
“5 O.W.L cũng chưa đủ nữa hả?” Douglas ủ rũ ôm đầu.
“Chứ với bác ấy bao nhiêu O.W.L mới đủ?” Này là Nol hỏi.
“Đấy tụi em cũng thấy vô lý đúng không!” Cái đầu tóc đỏ của Eli chồm tới nhón lấy nửa miếng xúc xích trong dĩa của em gái mình, “Ba bắt anh phải đạt 7 O.W.L cho 7 môn bắt buộc, nói cái gì mà, “Được vậy sau này con muốn làm nghề gì cũng dễ dàng hơn”.”
“Ôi...” Cả đám than thở, bỗng thấy vô gia cư cũng không đến nỗi tệ.
“Lịch sử, Biến hình, Độc dược,” Nol dừng cả ăn xòe bàn tay ra đếm từng ngón, “Thiên văn, ít nhất 4 môn này tớ không đạt O.W.L nổi quá. Tớ chuẩn bị cuốn gói đi là vừa.”
“Well, cậu có thể qua nhà tớ ở mà,” Matt buồn cười.
“Chứ chú Edwy không bắt cậu phải đạt mấy O.W.L sao?” Nol thấy Matt cũng có khá hơn mình đâu, à ít ra thì cậu giỏi Biến hình hơn nó.
“Không phải mấy O.W.L mà là đủ O.W.L làm Thần Sáng là được,” Matt gõ đầu thằng bạn nối khố, “Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Biến hình, Độc dược, Thảo dược với Bùa chú, tớ tập trung 5 môn này là được, còn mấy môn kia thì kệ đi.”
“Nhưng vấn đề là tớ chưa biết tớ muốn làm nghề gì mà,” Nol ỉu xìu.
“Đó! Đó là ý của ba chị đó! Anh Eli chưa biết chọn nghề gì nên ảnh cần đạt O.W.L cho đều, sau này làm nghề gì cũng dễ hơn, mà ảnh không hiểu.” Chị Eda hừng hực khí thế cãi lý.
“Cho nên mới nói anh thấy cái hệ thống đánh giá giáo dục của mình cổ lỗ sĩ quá trời,” Eli cũng hừng hực cãi lại, “Mới 11 tuổi đầu hỉ mũi chưa sạch đã bị phân loại Nhà theo tính cách. 11 tuổi em trung thành bền bỉ không lẽ cả đời cũng sẽ như vậy sao? Rồi tới 15 tuổi đã bắt chọn nghề nghiệp tương lai, nghề anh thích năm 15 tuổi chắc gì tới 30 tuổi anh còn thích nữa. Tới chừng đó muốn đổi nghề mà không đủ O.W.L thì chịu cảnh thất nghiệp sao?”
Cả dãy bàn sư tử nín thinh bất động nghe tóc đỏ nói ra một tràng dài nhất trong cuộc đời anh, như thể chưa bao giờ tụi nó biết một Eli triết lý đầy mình thế này.
“Sao em thấy anh nói cũng có ý đúng nhỉ?” Nói rồi Fitz với Linda đứng dậy dẫn bọn năm 1 đến phòng học buổi chiều.
“Em nghe thấy sai sai mà không biết phản bác thế nào,” Douglas vội ném sách vào cặp nói với chúng bạn, “Nè mấy cậu biết mấy giờ rồi chưa!”
Tụi nó cuống cuồng chạy ra khỏi sảnh đường, chỉ còn vài đứa không có tiết chiều như Giselle nhàn tản ngồi lại.
Thật tâm cô thấy phụ huynh Pirie nói đúng mà anh Eli nói cũng đúng luôn. Cha Pirie nhìn thấy rõ hệ thống giáo dục như thế nào, biết phải làm gì dựa trên những quy tắc đã tồn tại để có được lợi ích lớn nhất. Nên ông mới muốn các con đỗ hết O.W.L để sau này dù có chuyện gì xảy ra vẫn có bằng cấp lận lưng. Còn anh Eli là sư tử Gryffindor điển hình cũng như Nol với Matt vậy, chỉ muốn học những thứ mình thích chứ bằng cấp quan trọng gì.
Giselle cứ nghĩ lan man như thế trên đường đến thư viện, chào bà Todd thủ thư vài câu rồi cô tìm mấy cuốn liên quan đến nghi lễ tế thần và Giả kim thuật đem đến chiếc bàn khuất nhất mà mình hay ngồi.
Thật ra cô biết chẳng có thu hoạch gì nhiều từ mấy cuốn trong thư viện công khai này đâu, nhưng thôi cứ xem qua một lượt đã. Còn về O.W.L và N.E.W.T Giselle đã tìm hiểu từ năm 3 rồi, năm nay cứ theo kế hoạch mà làm thôi.
Vùi đầu đọc chưa bao lâu thì cảm giác có người ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy là ai thì cô bĩu môi:
“Cậu mà cũng đi thư viện nữa à?”
Đây cũng là thắc mắc to bự của cô. Cô chưa thấy tên nhóc này đi thư viện bao giờ, mà thư viện cũng chẳng nằm trong từ điển của đám rắn. Chẳng hiểu cậu ta học hành ra làm sao mà vẫn là học bá.
Nên cô chỉ có thể kết luận rằng thư phòng của các gia đình lâu đời chắc cũng ngang ngửa thư viện Hogwarts. Cậu ta đã được ông bà cha mẹ hướng dẫn từ nhỏ rồi mới có thể đi nhanh như vậy.
Von cười cười bắt lấy tay cô, “Khỏe chưa? Còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Tớ đâu có yếu như vậy!”
“Cậu yếu nhớt hà, đi bộ một chút cũng mệt còn gì.”
Đúng quá không cãi được nữa.
“Selly à...” Cậu bỗng trầm lặng gọi tên cô.
“Sao thế?” Cô hốt hoảng, lẽ nào mặt cây tìm đến Montgomery rồi, “Von, chuyện gì vậy?”
“Hết năm này chúng ta cùng chuyển sang Ilvermorny học được không? Cậu đi cùng với tớ, nhé?”
Giselle hơi thở ra: “Cũng tốt, chuyển đi cũng tốt...”
Von không ngờ cô đồng ý nhanh vậy, cậu đã tưởng phải tranh cãi một hồi, niềm vui lấp lánh trong mắt cậu: “Vậy... cậu đồng ý à?”
“Không, là cậu đi, một mình, tớ không đi đâu.”
Ánh sáng trong mắt cậu tắt dần, hai tay siết chặt lấy hai tay cô, ánh nhìn tối tăm: “Tại sao chứ? Rõ ràng cậu hứa sẽ cùng tớ mà? Hay cậu lại nhiễm cái thói anh hùng rơm của bọn Gryffindor rồi? Cậu nghĩ cậu với đám sư tử ngu ngốc đó có thể làm anh hùng đứng lên chiến đấu chống lại ác nhân sao?”
“Này!” Bực mình cô giật tay ra, “Tớ chấp nhận cậu là Slytherin không nghĩa tớ chấp nhận nghe cậu bôi bác Nhà tớ nhé. Tớ mà nghe cậu chửi bới Gryffindor một lần nữa thì cậu về chơi với băng đảng của cậu đi cho khỏe!”
Rồi cô dịu giọng lại: “Chuyện này không phải anh hùng hay cái gì cả. Phù thủy hắc ám thì có Bộ xử lý, đâu có chỗ cho tớ chĩa mũi vô. Chỉ là tớ không muốn đi thôi, tớ muốn học hết 7 năm ở Hogwarts. Vậy thôi.”
“Tại sao chứ? Cậu nỡ để tớ một mình vậy sao?”
“Cậu mà một mình gì. Qua đó chẳng phải có nhà hôn thê của cậu sao?”
“Vậy cậu nỡ nhìn tớ chung đụng với Pudeator thế à?”
“Cậu muốn chung đụng với ai đó là ý muốn của cậu, tớ không có quyền gì ngăn cản. Là cậu đính hôn với người ta đấy! Chứ tớ đi theo cậu thì tớ sẽ xem là gì?”
Môi mỏng mím lại, thần sắc lạnh lùng hiện rõ trên mặt, Von giờ mới giống đứa trẻ mà cô gặp thuở ban đầu. Dường như vẻ dịu dàng năn nỉ khi nãy chỉ là giả vờ thế thôi. Cô nghĩ, đây mới đúng là cậu ta, đối xử với thế giới lúc nào cũng bằng vẻ ngông cuồng ta đây như vậy.
“Thôi được, tới gần cuối năm rồi tính.”
Tính cái gì mà tính, cuối năm cũng thế thôi.
Rồi cậu cứ thế ngồi nhìn cô cúi đầu đọc sách. Ánh sáng từ ô cửa kính màu lấp ló khẽ khàng, rơi lên từng trang sách, đậu lên mái tóc nâu mềm của cô, lên cổ tay bé xíu đang cầm bút lông chim trĩ ghi chép, chiếu lên ấn ký hình ngôi sao m.á.u lửa trong lòng bàn tay trái mà cô vô thức để ngửa.
Được một chốc, Giselle bỗng nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Von:
“Cậu cần học Bế quan bí thuật!”