Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 187: Bí Ẩn Ma Cà Rồng
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:57
Thư của chú Edwy phải đến thứ năm của tuần thứ hai mới được cú đưa đến. Matt mở ra đọc hồi lâu, trong khi Giselle nhận thêm vài bức thư từ con Tèo, cậu mới nói với đám bạn:
“Chú Edwy đang bận quá không có thời gian trả lời thư luôn,” con Milo vẫy đuôi làm trò với con cú nhà Matt, “Chú khuyên tụi mình đừng tranh chấp gì với giáo sư Steffensen.”
“Tụi mình không có tranh chấp với ông ta!” Nol nghe thế liền la lên, “Là ông ta ức h.i.ế.p tụi mình, bặt chẹt Gryffindor!”
“Cậu nhỏ tiếng chút đi Nol!” Ive lại đập sách vào đầu thằng bạn, “Đâu phải Gryffindor không đâu, ngoài Slytherin ra Nhà nào ổng cũng không ưa hết!”
Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới đã trở thành ác mộng của học sinh Hogwarts, giờ chỉ cần nhắc đến cái họ Steffensen thôi là ai cũng rùng mình ớn lạnh.
“Nghe này Nol,” Matt đọc, “Dù chú không ưa gì Rhodes Steffensen nhưng khách quan mà nói ông ta là một tay phù thủy chiến đấu giỏi, không thua bất kỳ Thần Sáng nào trong Sở. Có lẽ giáo sư Roxanne Nichols chấp nhận sự tiến cử của Bộ cũng là vì vậy, để học sinh có thể học được kỹ năng thực chiến từ ông ta.”
Miệng Nol mấp máy nhưng rồi thôi, nó cũng biết bây giờ nên ưu tiên điều gì hơn.
“Vậy có tin gì về Kẻ-không-thể-viết-tên không?” Ive hỏi.
“Không, chẳng thấy động tĩnh gì, không giống phong cách của ông ta trước đây tý nào. Ông ta sống lại gần 2 tháng rồi mà vẫn biệt tăm biệt tích. Nghĩa là ông ta đang lên kế hoạch gì đó lớn lắm...”
“Nhưng Morgenstern muốn làm gì chứ? Đánh chiếm Bộ Pháp thuật à?” Nol dồn dập hỏi.
“Thời kỳ trước Kẻ-không-thể-viết-tên cũng không có ý muốn đánh chiếm Bộ, mà chỉ điều khiển những quan chức cấp cao để điều hướng quyết định của Bộ thôi,” này là Ive nói.
“Thế thì làm sao chúng ta biết được ai đã bị điều khiển, ai đã theo phe Morgenstern?”
“Bởi thế thời đó ai cũng sống trong nơm nớp lo sợ là vì vậy, không biết ai đen ai trắng nên đề phòng lẫn nhau hết.”
Nol giật ngược hỏi Ive: “Sao cậu biết rõ như thể sống qua thời kỳ đó rồi vậy?”
Cô bé chán nản: “Sách! Cậu có biết đọc sách không hả! Có rất nhiều sách phân tích chiến lược khủng bố của Kẻ-không-thể-viết-tên, như cuốn này nếu cậu muốn đọc...”
Ive rút từ trong chồng sách lúc nào cũng kè kè bên mình ra một cuốn có bìa màu đen với hình con rắn phác họa thành dòng chữ “Bàn về biểu tượng, tư tưởng và chiến thuật dụng binh của Morgenstern”.
“Phù thủy hắc ám mà cũng có “tư tưởng” và “chiến thuật” nữa hả?” Nol ngó cuốn sách viết bằng tiếng Anh mà như đang đọc chữ Runes cổ vậy, không hiểu gì hết.
“Ơ Ive à,” đến lượt Giselle hỏi, “Cậu mượn cuốn này trong thư viện giới hạn hở?”
“Đúng rồi, là giáo sư Eyler duyệt cho tớ.”
Hmm trong thư viện giới hạn còn nhiều sách mình chưa khai thác hết quá. Nên lẻn vào đó thêm lần nữa để tìm kỹ mới được.
“Này mấy cậu,” Matt tiếp, “Chú Edwy nói giáo sư Alba Kenworthy là em gái của một thành viên rất tích cực trong hội chống Morgenstern thời kỳ trước. Lần này cô hiệu trưởng mời giáo sư về là để tái xây dựng lại hội đó.”
“Vậy anh trai của giáo sư đâu rồi?” Này là Ive hỏi.
“Thế hồi trước giáo sư Kenworthy làm việc ở đâu?” Này là Nol thắc mắc.
“Ở Uagadou đồ ngốc ạ!” Ive đáp thay, “Cậu không thấy mấy khung ảnh treo trong văn phòng giáo sư sao?”
“Không, tất nhiên là không rồi! Tại sao tớ phải vào văn phòng của giáo sư Biến hình làm gì chứ? Còn cậu vào văn phòng giáo sư làm gì?”
Ờ đó cũng là thắc mắc của Giselle, sao Ive cái gì cũng biết tuốt hết vậy.
“Tớ đến hỏi giáo sư về bài luận tuần trước,” cô bé sưng sỉa, “Thứ ba nộp bài thì khuya thứ hai cậu mới lật đật lo làm. Thì làm sao cậu biết được giáo sư có thể chỉ cho chúng ta chỗ nào cần chú trọng trong bài luận nếu đến hỏi cô.”
Nol im lặng chịu đựng, nó chẳng bao giờ có ý định tìm gặp giáo sư ngoài giờ để hỏi thêm về bài tập.
“Tớ đã nghe chú Edwy kể về anh của giáo sư Kenworthy rồi. Là Orson Kenworthy, một học sinh Gryffindor nổi bật trên lứa của chú, chú ấy ra trường là tham gia hội chống Morgenstern luôn. Và chú ấy hi sinh trong một chiến dịch rồi.”
“Nhưng có ai biết cái hội chống Morgenstern đó rốt cuộc là gì và hoạt động như thế nào không?” Lại là Nol hỏi tiếp.
“Chú Edwy không chịu nói...”
“Sách cũng không đề cập...”
“Có thể là Bộ không muốn cái hội đó được phổ biến rộng rãi á,” Giselle nói, như biết nhóc Nol há miệng định hỏi gì thì đáp luôn, “Bộ muốn người ta tin rằng Bộ mới là chủ đạo trong lực lượng chống Morgenstern, chứ nếu thừa nhận có một hội nhóm tự lập thì chẳng khác nào tự nhận Bộ không đủ năng lực.”
“Bộ đã bưng bít vụ Morgenstern sống lại, lại còn cố tình che dấu sự thật về hội tự phát chiến đấu, đến khi Morgenstern tấn công thì mọi người biết ứng phó thế nào đây?”
“Cô hiệu trưởng nói là cần tìm cơ hội để Bộ thấy người thật việc thật họ mới tin,” Matt khẽ nói.
“Nhưng giờ biết tìm Morgenstern ở đâu chứ!”
“Có khi nào cô hiệu trưởng là thủ lãnh của hội chống Morgenstern đó không?” Giselle hỏi.
“Khả năng cao,” Ive đáp.
“Nếu không là thủ lãnh thì cũng là thành viên cốt cán,” Matt đáp, “Chú Edwy có lần nói Hogwarts nhờ có cô hiệu trưởng mà đứng vững được trong thời Morgenstern đó. Chứ nếu không như trường Durmstrang kìa, ngả về phe hắc ám hết.”
“Selly cậu đọc thư gì từ nãy giờ vậy?” Ive ngó qua mấy lá thư Giselle cầm trên tay lật qua lật lại nãy giờ.
“Tớ gửi thư hỏi thăm mấy người tớ quen ở Koldovstoretz và Mahoutokoro,” cô đáp, “Anh Nasir Kozlov ở Koldovstoretz không biết gì hết, chỉ được báo là có kẻ xấu trà trộn vào cuộc thi mà thôi. Koldovstoretz cũng bị lục soát một lượt nhưng không tìm được gì.”
“Người phụ trách đặt cái Khóa Cảng đó mất tích rồi, ngay khi sự việc xảy ra là không tìm thấy tung tích luôn.” Matt đáp, “Vậy còn Mahoutokoro? Cậu quen ai trong đội dự thi đâu?”
“Ừa không quen,” Giselle chuyền bức thư qua cho cậu, “Nhưng biết tên là gửi thư được rồi mà. Tớ hỏi chị Emiko Morimoto về vụ ma cà rồng ăn chay.”
Thấy đám nhóc ngơ ngác không hiểu, cô giải đáp:
“Từ thái độ của chị Emiko có thể thấy trước đây ma cà rồng ăn chay có lịch sử không tốt lắm nên mới kịch liệt phản đối việc hợp tác với chúng như vậy. Mà cô chuyên viên về ma cà rồng của IAVMA cũng họ Morimoto, rất có thể nhà này có xích mích gì với chúng rồi, nên tớ muốn hỏi cho ra lẽ.”
“Nghe này mấy cậu,” Matt đọc thư, “IAVMA hợp tác với gia tộc ma cà rồng ăn chay Larsen, là mấy con ma cà rồng đến hỗ trợ phần thi cho chúng ta. Larsen tự xưng là gia tộc hòa bình, sống hoà nhập với xã hội nhân loại nên mới được phù thủy chấp nhận. Trong chiến dịch thanh trừng ma cà rồng tại Ý năm 1949-1950, trong đội ngũ có ông cố nội của Morimoto và nhà Larsen, nhưng tới cuối cùng lại vì thương vong quá cao mà thất bại rút lui. Ông cố nội Morimoto hi sinh lần đó, chị Emiko thì cho rằng Larsen bán đứng nên mới thương vong cao đến vậy.”
“Nhưng đó chỉ là phía nhà Morimoto nghi ngờ, không có bằng chứng, IAVMA vẫn tin tưởng nhà Larsen đấy thôi?” Ive lắc đầu.
“Ờ thì không có bằng chứng, nhưng giờ hai lần IAVMA hợp tác với đám ma cà rồng ăn chay đó thì cả hai lần đều có chuyện xảy ra.”
Ive sửng sốt nhìn Nol như không ngờ thằng bạn có thể lý luận kiểu vậy.
“Nếu vậy không loại trừ khả năng Larsen có liên hệ với Morgenstern,” Giselle nói, “Nên nếu chúng ta không tìm thấy Morgenstern thì có thể đi từ hướng Larsen.”
“Hướng này có vẻ còn khó khả thi hơn.”
Nhưng Giselle vẫn thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó...
“Thời kì trước Morgenstern có hợp tác với ma cà rồng không?”
“Không đâu, phù thủy xem ma cà rồng là kẻ thù, Morgenstern không lý nào hợp tác với chúng được...” Matt sững sờ, chứ tụi nó mới kết luận cái gì đó.
“Vậy là mặt ngoài có thể không dính líu, như ngấm ngầm hợp tác vẫn có khả năng,” Ive chốt.
Bỗng nhiên Giselle giật lại bức thư của chị Emiko, tia mắt hết các dòng...
Chiến dịch thanh trừng ma cà rồng tại Ý năm 1949-1950...
“Selly gì vậy?”
“Chiến dịch tại Ý năm 1949-1950...”
“Ờ thì sao chứ?”
“Morgenstern sinh năm 1951, không rõ ngày sinh, không rõ xuất thân, chỉ biết hắn lớn lên ở một cô nhi viện bên bờ Sicily Ý...”
“What...?”
“Ý cậu là...” Giọng Matt hơi hốt hoảng, “Cha mẹ của Morgenstern có thể liên quan đến chiến dịch này, có liên quan đến ma cà rồng?”
“Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi,” Ive nói nhỏ.
“Có lẽ vậy,” Giselle cố giữ giọng bình thường nhất có thể, “Có thể trùng hợp thôi. Phù thủy thế hệ trước còn không tìm được nguồn cội của Morgenstern thì sao tớ đoán đại mà ra được.”
“Nhưng nếu thật thì sao?” Nol với Ive lúc nào cũng có hai cách nhìn trái ngược nhau, “Morgenstern được sinh ra giữa cuộc chiến phù thủy với ma cà rồng nên mới có liên hệ với nhà Larsen, đến giờ thì âm mưu với chúng tráo cái Khóa Cảng để tạo cơ hội cho ông ta sống lại.”
“Nếu không tính đến các nhân viên IAVMA tàng hình xung quanh thì bà ma cà rồng Larsen là gần cái bệ đá Khóa Cảng nhất,” giọng Matt đã lạc hẳn đi.
“Vậy tại sao điều tra không có kết quả gì?” Ive vẫn đang tỉnh táo nhất.
“Tớ phải viết thư báo cho chú Edwy mới được!”
Còn cô thì vừa gửi thư cảm ơn anh Nasir Kozlov, chị Emiko Morimoto và tự nhắc mình đọc cuốn sách lưu hành nội bộ của IAVMA sớm nhất có thể.
Danh sách đọc của cô đã dài sọc, những bài luận hàng tuần cần tham khảo đến 2 3 cuốn sách đã dần trở thành bình thường, rồi cả những bài tập mà có đọc cả chục cuốn tham khảo vẫn không biết làm cũng là bình thường nốt.
Sau khi nghiêm túc lắng nghe lời khuyên của chú Edwy và cả cha mẹ Nol, hai nhóc sư tử cố gắng kiềm chế hết mức có thể trong các tiết học cùng giáo sư Steffensen. Dù ông thầy có một kho tàng từ ngữ lăng nhục và mỗi tiết học ông ta lại có một kiểu rủa xả nhà Gryffindor mới, nhưng ai cũng phải công nhận Rhodes Steffensen là một giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám đủ tiêu chuẩn.
“Cộng tất cả lời thằng Steffensen chửi rủa tớ cả 4 năm lại cũng không bằng 1 tháng học với cha nó,” Nol vừa nhăn nhó vừa soi vào chiếc gương mà Linda cho mượn. Trong tiết vừa rồi nó dính lời nguyền làm răng cửa mọc dài ra của Steffensen con, cảnh tượng khủng bố đến độ tóc nâu phải chạy xuống bệnh xá nhờ bà Maya chỉnh lại giúp.
“Tớ nghĩ vầy là bình thường rồi, mấy cậu thấy sao?” Nol trả cái gương lại cho Linda.
“Được... được rồi... không...” Linda thì không nói nổi cả câu vì bùa nói lắp của đám con gái Slytherin vẫn chưa hết.
Giữa lúc đó con cú nhà Matt lại bay tới, gắp theo phong thư của chú Edwy. Matt đọc vội vài dòng là lại mặt nhăn mày nhó:
“Chú Edwy nói IAVMA không liên lạc lại được đám ma cà rồng Larsen đó nữa rồi.”
“Sao lúc xảy ra chuyện không bắt bọn chúng lại chứ, giờ tạo cơ hội cho chúng trốn thoát rồi,” Nol la lên.
“Lúc đó không tìm được bằng chứng gì thì phải để họ rời đi thôi, chúng ta với họ là quan hệ hợp tác, đâu thể tự tiện bắt bớ không rõ lý do được.”
“Chiến dịch ở Ý là để càn quét nhà Velmont, một trong những gia tộc ma cà rồng lâu đời nhất và có nhiều phù thủy biến thành ma cà rồng nhất,” Giselle khẽ nói.
“What?”
“Có phù thủy chủ động biến thành ma cà rồng á?” Ive cũng suýt la to.
“Trong cuốn sách của IAVMA cũng không nói rõ tại sao phù thủy muốn biến thành ma cà rồng, như thể cố tình che đậy vậy.”
“Rõ là cố tình che dấu rồi. Cha mẹ tớ còn không biết có ma cà rồng ăn chay, giờ thì lại ra thêm có phù thủy chủ động biến thành ma cà rồng,” Nol nghiêm nghị, “Tớ cảm thấy như chúng ta đang chạm đến bí mật gì đó lớn lắm vậy.”
“Vậy có nói tại sao chiến dịch thất bại không Selly?” Matt hỏi, giọng trầm hẳn đi.
“Không, chẳng nói gì nhiều, chỉ ghi: Chiến dịch diễn ra không theo kế hoạch, phe ta thương vong và mất tích lên đến 50% lực lượng nên buộc phải lui quân.”
“Mất tích,” Ive nói khẽ, “Nếu bị thương trên chiến trường mà tạm thời mất tích thì hợp lý, chữa thương xong tìm về lại đội ngũ của mình dễ dàng mà. Phù thủy chỉ mất tích khi có ai đó thật sự không muốn họ bị tìm thấy thôi.”
“Hoặc chính họ không muốn bị tìm thấy,” Nol nhún vai.