Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 189: Tiên Tri Bịp Bợm
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:57
“Lại Có Báo Động Giả Về Ám Ấn
Rạng sáng hôm nay, một tay pháp sư bợm nhậu ở Iceland thề thốt với bổn báo rằng gã đã thấy Ám Ấn hiện lên đâu đó ngoài khơi Hebrides. Không rõ vì nhập nhèm buồn ngủ hay vì bia bơ Iceland có tẩm thêm vài giọt thuốc lú mà gã ta lại liên tưởng Chòm Orion với ký hiệu của tay phù thủy hắc ám đã c.h.ế.t kia nữa. Đây đã là lần thứ 34 trong tháng này mà chúng tôi nhận được tin báo rằng Ám Ấn hay Sứ giả Thần c.h.ế.t xuất hiện ở đâu đó. Và như 33 lần trước, lần này cũng chỉ là bịp bợm.
Quý vị thân mến, nếu muốn tăng thêm khối lượng công việc cho Bộ Pháp thuật Anh thì quý vị nên nghĩ ra những tin báo hợp lý đôi chút. Ám Ấn hiện ra giữa Đại Tây Dương để làm gì? Các Sứ giả Thần c.h.ế.t về hưu tụ họp săn trộm Rắn biển (Sea Serpent) chăng?
Và dĩ nhiên, nếu quý vị muốn nếm mùi 72 tiếng tạm giam ở Cục Thần Sáng thì cứ việc. Còn không, khôn ngoan nhất là giở lại sách Thiên Văn Học để phân biệt đâu là Chòm Sao Orion nhé!”
---
Giselle giả vờ đọc thêm vài tin khác rồi chuyền qua cho Ive. Trong lòng cô thầm suy đoán địa điểm mà Morgenstern gọi các tông đồ của mình đến là ở đâu đó ngoài khơi Iceland và Scotland, cách xa đất liền, giữa biển trời mênh m.ô.n.g Đại Tây Dương. Không rõ đó là tài sản của Morgenstern hay của ai khác.
Nhưng tại sao mình lại thấy được những hình ảnh ấy?
Cô chỉ nhìn thấy hình ảnh trực tiếp một lần duy nhất là lần xem qua quả cầu tiên tri của bà tiên tri Zainab bịp bợm, khi đó cô tận mắt chứng kiến căn phòng nhỏ nơi mẹ Shaikh bị giam cầm. Và bà ấy cũng biết có cô đang quan sát mình, mà cô vốn cho rằng là vì bà cũng sở hữu ngọn lửa ma lực bản nguyên nên có thể cảm ứng được.
Còn lúc nhìn thấy Morgenstern không biết vật dẫn là gì, Giselle chỉ như đang mơ ngủ giữa chừng mà thôi. Khả năng kiến tri của mình mình còn chưa khám phá hết, và có thể nó cũng không chỉ là kiến tri thôi.
Hay khả năng này được thừa hưởng từ bà Sophia Liu nhỉ?
Đó giờ cô luôn vô thức phủ nhận sự liên hệ với người mẹ ruột thịt này, cũng không muốn bận tâm truy tìm nguồn gốc sâu xa. Cô là con gái nhà Gibson, lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ Muggle, không phải là sản phẩm của một bà phù thủy ôm hận đến tận lúc chết. Nhưng nhỡ đâu đây là khả năng di truyền thì sao? Như Matt Nol thừa hưởng khả năng Quidditch của phụ huynh, như nhà Montgomery vốn di truyền mối liên hệ với quạ, hay năng lực xà ngữ và tiên tri cũng là di truyền qua các thế hệ gia đình.
Để xác nhận điều này chỉ còn cách đến hỏi giáo sư Khan. May là cô đã quá quen thuộc với bà giáo, quen thuộc luôn cả lịch trình ở văn phòng bà. Trên thực tế, Giselle đã trở thành khách quen của căn phòng đầy những biểu tượng Runes và số học huyền bí ấy từ năm 4, đến mức đám Ravenclaw còn thì thào rằng cô đã bỏ bùa bà giáo chủ nhiệm của họ.
“Nào trò Gibson, vẫn là trà hoa hồng ngọt chứ?”
“Vâng ạ, cảm ơn giáo sư.” Cô đón lấy cái tách từ bàn tay đã hơi nhiều nếp nhăn của bà giáo, nhấp một ngụm, vừa thơm vừa ngọt, đúng là công thức độc quyền của Helga Hufflepuff mà.
“Tôi đã tưởng năm nay trò sẽ không có nhiều thời gian dành cho Số học huyền bí, vì O.W.L không phải là một kỳ thi dễ dàng ngay cả với một bộ óc như trò đi chăng nữa. Nhưng xem ra sự bí ẩn của những con số vẫn còn thu hút quá phải không?”
Giselle có thể dành cả buổi để chứng minh Nguyên lý Dirichlet mở rộng rằng: Nếu nhốt n con thỏ Jackalope vào m≥2 cái chuồng thì tồn tại một chuồng có ít nhất (n+m-1)/m con thỏ Jackalope. Nhưng xét thấy chị Kara sẽ không ngồi chờ cô chứng minh lại nguyên lý mà vung đũa nhốt từng con Jackalope vào chuồng luôn cho nhanh, cô quyết định không làm hỏng buổi chiều thư giãn của giáo sư nữa.
“Thưa giáo sư, thật ra em...”
“Cốc cốc...” Tiếng gõ cửa cắt ngang lời cô.
“Mời vào,” giáo sư Khan nói vọng ra.
Cửa bật mở, một bà giáo cùng độ tuổi với giáo sư Khan bước nhanh vào. Vị nữ giáo sư này ăn mặc vô cùng lòe loẹt, hoặc phải nói là bà vốn ưa thích kiểu phối màu tương phản nhưng không bao giờ thành công. Bà mặc một bộ áo chùng kẻ ô như những tấm vải thổ cẩm chắp vá ba bốn mảnh vải màu lại với nhau, không đội mũ mà đeo một bộ vòng tóc tua rua như Hoàn Châu Cách Cách, mười ngón tay thì đeo đủ cả mười chiếc nhẫn lớn nhỏ.
Đó là giáo sư Palatine, dù Giselle không học Tiên tri nhưng phong cách thời trang của bà thì quá nổi bật trên bàn ăn của các giáo sư ở sảnh đường.
“Ôi xin lỗi chị Isabelle,” giáo sư Palatine cất giọng bâng khuâng như lạc trong sương mù, “Tôi không ngờ chị có khách vào lúc này. Khuya qua tôi bỗng được các vì sao chỉ điểm đến tìm chị.”
Giáo sư Khan chẳng tỏ ra bất ngờ, như thể những lần viếng thăm kiểu này đã thành quen: “Không sao, tôi với trò Gibson đây cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Chị uống trà nhé chị Myra? Và tôi rất tò mò xem tuần này các vì sao nói gì về tôi.”
Cách giáo sư Khan nhấn nhá từ “tuần này” thật vi diệu.
“Tôi nghĩ tôi sẽ đến tìm giáo sư Morton trước, chỉ dẫn của thầy ấy cấp bách hơn...”
Giữa lúc tấm áo chùng nhiều màu xoay lại định bước ra phía cửa, rất đột ngột giáo sư Palatine nhìn xuống Giselle đang ngồi trên ghế, nói bằng giọng còn mơ màng cao vút hơn nữa: “Ô trò này... trò này...”
“Gibson, Giselle Gibson ạ thưa giáo sư,” cô lật đật đứng dậy chào.
“Có hứng thú với Tiên tri không? Tôi có thể bói cho trò một quẻ về tương lai của trò đó... Ôi đúng rồi! Không có gì bất ngờ cả, các vì sao chỉ dẫn tôi đến đây hôm nay là để gặp trò. Nào nào đi, chúng ta về văn phòng tôi nào.”
“Nhưng thưa giáo sư Palatine...” Cô quay sang cầu cứu giáo sư Khan.
Vậy mà bà giáo tỏ vẻ hứng thú vô cùng: “Đi đi trò Gibson. Các con số có thể chờ đến tuần sau chứ những vì sao thì không kiên nhẫn đâu.”
“Đúng vậy, cám ơn chị nhiều nhé chị Isabelle. Và thật lòng tôi khuyên chị đừng uống trà hoa hồng ngọt với bánh Scone nữa, đó không phải là một sự kết hợp khôn ngoan đâu.”
Thế là Giselle bị giáo sư Tiên tri lôi xềnh xệch về văn phòng bà, một căn gác xép trên tít Tháp Bắc, mà đường đi lên chỉ có một chiếc thang gấp sẽ tự động cuộn xuống cho người đứng bên dưới.
Có vẻ như đây là phòng học kiêm luôn văn phòng vì căn gác xép này khá nhỏ, nóng bức dù bây giờ đã là đầu đông. Bà giáo kéo hết rèm che kín không để lọt một tia sáng nào vào phòng, làm nơi này càng có vẻ tù túng chật chội. Chỉ nhìn quanh một lượt là Giselle đã biết mình không thích nơi này tí nào. Bảo sao mà Ive chê trách môn Tiên tri đến vậy.
“Ngồi xuống đây, ngồi đối diện tôi đây này,” giáo sư Palatine chỉ cô ngồi xuống đối diện bà qua quả cầu tiên tri, hệt như lần ở căn lều của bà tiên tri bịp bợm Zainab. “Trò uống trà nhé?”
Giselle định nói cô đã uống no trà hoa hồng ngọt rồi nhưng giáo sư Palatine không chờ trả lời, lấy ngay một bộ ấm chén từ bàn cao. “Không phải loại trà ngọt ngào vô nghĩa ở chỗ chị Isabelle đâu, trà này khá đắng đấy nhưng thế mới có ích. Trò hãy uống hết đến khi thấy bã luôn nhé.”
Đúng là đắng thật, hệt như trà Bắc kiếp trước, cô từng uống một lần là mất ngủ cả đêm luôn.
“Uống hết rồi phải không? Bây giờ trò hãy dùng tay trái khuấy bã trà quanh tách ba lần, khuấy theo chiều kim đồng hồ ấy, rồi úp tách xuống dĩa là được.”
Giselle có cái xúc động muốn khuấy theo ngược chiều kim đồng hồ. Nhưng dưới cái nhìn chòng chọc của giáo sư Palatine, cô im lặng làm theo.
Và khi đưa tách trà úp trên dĩa trả lại cho giáo sư, ngón tay cô chạm nhẹ vào bàn tay trái của bà…
Hình ảnh trước mắt cô nhòe đi...
...Căn phòng Tiên tri thiếu sáng tối hù, vẫn là chiếc bàn đặt quả cầu tiên tri, vẫn là hai người ngồi đối diện nhau. Một bên là giáo sư Palatine với cách chơi màu chói lọi, còn một bên, ngay chỗ Giselle ngồi giờ đây đã được thay thế bằng một thanh niên cao lớn sáng sủa, mặc áo chùng nhà Slytherin.
“Nào nhìn kỹ quả cầu tiên tri đi trò Humphreys,” giáo sư thần bí nói, tay bắt đầu xoay quanh quả cầu.
Nhưng khi cả hai người cùng chạm tay vào, quả cầu tiên tri đột ngột sáng lên, bàn tay của giáo sư Palatine bỗng bấu chặt lấy tay của anh chàng Slytherin, mắt bà trợn tròn, miệng run rẩy lẩm bẩm:
“Đứa trẻ sinh ra vào tháng Bảy,
Ngọn đuốc tàn bùng lên mạnh mẽ,
Kẻ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Bóng tối,
Một lần duy nhất và mãi mãi.”
...Giselle từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình đang gục trên chính khuỷu tay của mình, quả cầu tiên tri to cồ cộ sát mặt.
“Trò đã nhìn thấy gì vậy? Tôi biết trò có Nội Nhãn thiên bẩm ngay khi nhìn thấy trò mà. Vào đến căn phòng đầy năng lượng tâm linh này của tôi là Nội Nhãn của trò được kích hoạt liền.”
Cô phù thủy nhỏ ngồi thẳng dậy, cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ trưa.
Cố ổn định tinh thần cô bịa đại: “Thưa giáo sư, em... em thấy như mình đang mơ vậy ạ.”
“Đúng, chính nó rồi,” giọng nói cao xa tỏ vẻ thần bí, “Kể cho tôi nghe xem trò đã mơ thấy gì nào?”
“Em... em thấy mình đang chơi Quidditch cho đội nhà Gryffindor ạ. Một giấc mơ kỳ lạ, ý em là em đâu biết bay chổi đâu.”
Tự nhủ mình ngoài việc giả ngốc thì làm mặt hoang mang chắc cũng không tệ. Oscar trong tầm tay.
“Giấc mơ về một việc bất khả thi...” Giáo sư lẩm bẩm, nhìn xuống tách trà của Giselle, xoay qua xoay lại, “Còn đây là dấu thập, thử thách và đau khổ...” Rồi bà nhìn lên, lại tiếp tục giọng cao vút huyền bí, “Chặng đường phía trước của trò không dễ dàng. Trò sẽ đối mặt gian nan thử thách, buộc phải làm những điều chưa từng nghĩ tới. Một hành trình đau khổ đang chờ…”
Giselle bó tay, thế mà cũng kết hợp để nói được.
“Vâng, cảm ơn giáo sư ạ. Nhưng không biết có cách nào để hóa giải những “thử thách và đau khổ” đó không ạ?”
Nét mặt bà giáo tỏ vẻ phật ý, đanh giọng lại: “Tiên tri không phải để các trò tìm cách tránh né vận rủi hay thu hút vận may đâu. Đó là mấy thứ đoán mò của Muggle ngu muội. Thuật tiên tri của phù thủy chúng ta là để nhìn thấy tương lai bất định và có can đảm hướng về phía trước.”
Sau những lời tiên đoán từ nãy đến giờ của bà giáo thì Giselle chẳng thấy mình có can đảm tiến về tương lai gì cả.
Giữa lúc cô nghĩ mình nên ra về là vừa thì giáo sư Palatine lại dịu giọng: “Nhưng thôi, xét thấy trò có Nội Nhãn mạnh mẽ đến vậy, lại được các vì sao dẫn lối, đến đây, hãy thử xem quả cầu tiên tri nào.”
Giselle ái ngại nhìn quả cầu trên bàn, không biết đây có phải là quả cầu phát sáng lên của Matt không, hay có phải là quả cầu bói cho anh chàng Slytherin đó không.
“Không sao, đừng sợ đừng sợ! Tương lai bất định mới đáng sợ, còn khi đã được quả cầu tiên tri chỉ dẫn, ánh sáng sẽ soi rọi cho trò...” Bà giáo lại chà sát quả cầu, nói bằng chất giọng mờ ảo huyền bí, “Rồi, trò hãy đặt tay lên đi trò Gibson.”
Lần này Giselle đặt mười ngón tay lên tay bà giáo, lòng bàn tay chạm mặt đá lạnh của quả cầu tiên tri.
Và hình ảnh trước mắt cô lại một lần nữa nhòe đi...
...Vẫn là căn gác xép tối tăm bít bùng, vẫn là giáo sư Palatine với phong cách phối đồ chẳng thể nào khen nổi, nhưng người thứ hai trong căn phòng lại là hiệu trưởng Roxanne Nichols. Bóng dáng nhỏ thó của bà hiệu trưởng chìm vào bóng đêm, chỉ có đầu đũa phép phát sáng, chĩa thẳng vào giáo sư Palatine - người đang mang vẻ mặt mơ màng, lần này là mơ màng thật chứ không phải cố tình ra vẻ để tạo hiệu ứng thần bí nữa.
“Cô sẽ nhìn thấy trong quả cầu tiên tri...”
Giselle chưa từng thấy bà hiệu trưởng già trầm nặng như lúc này, ngày thường bà vừa hài hước vừa nghiêm túc, làm đám học trò quên rằng hiệu trưởng Hogwarts là một phù thủy hùng mạnh đến nhường nào.
“...Đúng, tôi sẽ nhìn thấy trong quả cầu tiên tri...” Hai mắt giáo sư Palatine dại đi, lặp lại lời của cô hiệu trưởng trong vô thức.
“... Tiên đoán về đứa trẻ tháng Bảy...”
“...Đứa trẻ tháng Bảy... dự đoán...”
Giselle bật ngồi dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hòa cùng sức nóng hầm hập của căn phòng, cô thấy mình như trúng gió vậy.
Còn đối diện, giáo sư Palatine vẫn ngồi ngay ngắn với quả cầu tiên tri bình thường, tò mò nhìn cô:
“Chà trò Gibson à, tôi phải công nhận là Nội Nhãn tiềm ẩn của trò mạnh mẽ thật đấy. Mà cũng có thể trò được hưởng lây từ năng lượng thần bí xung quanh tôi chăng. Thật tiếc là trò không học Tiên tri. Cũng thông cảm thôi, trước khi mở Nội Nhãn thì người trần mắt thịt như trò vẫn nhiễm đầy thói hư tật xấu, xem nhẹ môn học này như bao người khác.”
Tự thuật một hồi, thấy Giselle vẫn bàng hoàng ngồi trên mặt đất, bà giáo bước tới dìu cô dậy. Lần này chẳng còn hình ảnh nào hiện ra nữa.
“Nội Nhãn bộc phát cũng dễ hiểu thôi, khi trò đã kìm nén khả năng của mình quá lâu rồi. Nào trước khi trò về nghỉ để lấy lại tỉnh táo, hãy kể cho tôi nghe xem trò đã thấy những gì nào?”
“Thưa giáo sư, em... em thấy mình ngã khỏi chổi bay ạ.”
-------
Lời tác giả: Độc giả nhận xét mình cắt chương, chuyển chương hơi cụt nên mình nghĩ sẽ viết chương dài luôn không đặt giới hạn từ nữa. Thời gian trước mình muốn cắt 1 chương khoảng 2k-2k5 từ thôi nhưng có vẻ hơi cụt, nên sau này các chương sẽ dài ngắn tùy vào nội dung nhen. Có thể dài đến 4k từ.