Sau Hòa Ly - Với Y Thuật Trong Tay - Ta Cải Mệnh Phát Tài - Chương 55
Cập nhật lúc: 02/12/2025 23:01
Tuyệt giao.
“Tỷ tỷ, Tỷ đưa bạc cho tiệm lương thực trước đi.” Dương Lỗi nhắc lại lần nữa.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Dương Phương hiện lên chút nghi ngờ, “ ngươi đi mua chịu ở tiệm lương thực, sao lại bảo Tỷ trả tiền?”
“Ây tỷ? Ban đầu Tỷ đâu có nói như thế, sao Tỷ lại…” Lời Dương Lỗi đến miệng, chợt như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên tỉnh ngộ, mở to mắt nhìn Dương Phương.
“Ồ, ta biết rồi, Tỷ vốn dĩ không định cho chúng ta bạc, mà là đào một cái hố để ta nhảy vào phải không!”
“Lỗi Lỗi, sao Tỷ lại nghe không hiểu lời đệ nói là có ý gì.” Dương Phương giơ tay che miệng, tiếng ho khan lại càng lớn hơn, như thể sắp ho ra cả lá phổi, thật sự khiến người ta đau lòng.
“Phương Phương, đừng nói nữa, con mau quay vào phòng đi.” Liễu Tuệ Ngữ lo lắng nhìn Dương Phương, nhíu mày chặt lại, sợ nàng vì chuyện này mà lại bị bệnh nặng hơn.
Dương Phương quay tay nắm lấy cổ tay Bà Bà, lắc đầu, tiếp tục nhìn Dương Lỗi, “Tỷ đã xuất giá, chi phí ăn mặc dùng toàn bộ là tiền phu gia cho. Tỷ lấy đâu ra bạc? Căn bản không thể nói lời đó với ta.”
“Tỷ tỷ, tỷ…”
“Phương Phương, cái nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, quả thực là quá nhiều tâm kế.” Dương mẫu còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Dương Lỗi ngắt lời. Giờ phút này, bà ta đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình.
Thì ra, nữ nhi tốt này của bà ta đã giăng một cái bẫy. Đầu tiên là tung tin xưng bệnh, đoán chắc bọn họ sẽ đến đòi bạc, sau đó lấy đủ mọi lý do từ chối, rồi lại chủ động đề nghị bọn họ đến tiệm lương thực để mua thiếu.
Giờ đây, chủ tiệm lương thực tìm đến đòi nợ, đợi đến khi bọn họ lại tìm đến Dương Phương đòi bạc để trả nợ, nàng ta lại đột ngột thay đổi lời nói, tuyên bố chưa hề nói lời nào như vậy.
Xem ra, chuyện tiểu nhị của Tế Thế Đường nói nàng ta đã c.h.ế.t, hẳn là đã được sắp xếp từ trước.
Dương mẫu bỗng cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên từ lòng bàn chân, bà ta trước đây đã quá xem thường nữ nhi luôn luôn nhu thuận này.
“Phương Phương, xem ra ngươi không chịu đưa bạc rồi?”
“Nương, người nhất định phải dồn nữ nhi đến bước đường cùng sao?” Giọng nói của Dương Phương đã hơi khàn đi, vành mắt đỏ hoe, “Con nào có bạc? Nếu con có, đương nhiên sẽ đưa cho người.”
“Tục ngữ nói, nữ nhi chưa gả theo cha, đã gả theo phu quân. Hiện tại con đã là người của Lục gia, làm sao có thể cứ cách dăm bữa nửa tháng lại mang tiền về Nương gia? Người làm thế chẳng phải đang bắt con gây hiềm khích với phu gia sao?”
“Nửa đời sau của con đều phải trông cậy vào phu gia, rốt cuộc tâm tư người mang là tâm tư gì?”
“…” Liên tiếp những câu hỏi được ném ra, câu nào cũng khó lòng đáp lại.
Sắc mặt Dương mẫu đã tái xanh vì tức giận, hai tay buông thõng bên người không ngừng run rẩy, bà ta nghiến răng ken két, “Tốt! Hay cho ngươi!”
“Phải đó, cái lão Dương gia này thật là quá vô liêm sỉ, có đâu cái chuyện cứ tìm nữ nhi đòi bạc mãi?”
“Đúng thế, nhìn xem thân thể Lục Đồng đang khỏe mạnh thế này, lão Dương gia vừa rồi còn dám nói người ta đã c.h.ế.t, thật là xúi quẩy!”
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, Dương Lỗi lại không thể giữ bình tĩnh như Nương mình. Nhận ra mình bị gài bẫy, ngọn lửa giận dữ trong lồng n.g.ự.c hắn bùng lên ngùn ngụt.
Dương Lỗi ba bước chập làm hai xông đến trước mặt Dương Phương, giơ tay lên định đánh. Trước khi xuất giá, Dương Phương chẳng có chút địa vị nào trong nhà, mọi việc nặng nhọc bẩn thỉu đều do một mình nàng làm, ngày thường càng bị đ.á.n.h mắng không ngớt, đây là hành động đã thành thói quen của Dương Lỗi.
Dương Phương sợ hãi nhắm chặt hai mắt, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn đau.
Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, không khí dường như đông cứng lại, chẳng có động tĩnh gì.
“A, đau quá!” Ngược lại, bên tai lại vang lên tiếng kêu đau của Dương Lỗi. Đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, Dương Lỗi đã bị Lục Đồng đạp một cước vào bụng, văng ra xa chừng hai trượng.
“nhi tử!” Dương mẫu vội vàng chạy đến bên Dương Lỗi, ngồi xổm xuống xem xét thương tích của hắn, “Bị thương chỗ nào rồi?”
“Nương, con đau bụng quá…” Dương Lỗi đau đến vã mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng hít vào thở ra, nghiến chặt răng.
“Hừ! Ngay trước mặt ta, ngươi còn dám đ.á.n.h Phương Phương sao?” Lục Đồng hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay chỉ là một bài học. Sau này nếu ta còn thấy ngươi đ.á.n.h Phương Phương nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu.”
“Ôi chao, cái thế đạo gì đây, ngay cả chuyện không đưa bạc cũng dám đ.á.n.h người!”
“Đúng thế, Dương Phương này gặp phải người Nương và đệ đệ như vậy, quả là kiếp trước đã gặp vận rủi mà!”
Khi những người hàng xóm vây quanh ngày càng đông, trái tim Dương Phương lại dần bình tĩnh trở lại. Xem ra lần này nàng đã hành động đúng.
Lục Đồng đối xử với nàng tốt như vậy, nàng hà cớ gì phải bận tâm đến người Dương gia nữa? Để rồi cứ mãi làm cây hái tiền cho bọn họ!
Bàn tay Dương Phương nắm chặt lấy cánh tay Lục Đồng, dường như đang hạ quyết tâm nào đó.
“Mọi người đều thấy cả rồi chứ! Lục Đồng đ.á.n.h nhi t.ử ta, còn đ.á.n.h nó ra nông nỗi này, ta phải đến nha môn kiện hắn!” Dương mẫu đã ôm tâm lý cá c.h.ế.t lưới rách.
Bà ta đã không thoải mái, Lục gia bọn họ cũng đừng hòng có ngày lành.
“Thân gia, chuyện vừa rồi…”
“Nương.” Liễu Tuệ Ngữ là người không muốn chuyện này bị làm lớn nhất, nhưng đối với hành động vừa rồi của nhi tử, bà lại hoàn toàn tán đồng.
Vốn còn đang định cố gắng dĩ hòa vi quý, hóa lớn thành nhỏ, hóa nhỏ thành không, vừa mới mở miệng, Lục Uyển đã dẫn theo Nha Nhi đi tới và cắt lời bà.
“Dương đại nương, nếu người nói muốn đến nha môn, vậy thì chúng ta hãy đến nha môn đi!”
Dương mẫu trừng mắt đầy oán giận nhìn Lục Uyển. Cái bẫy lần này, chắc chắn có Lục Uyển nhúng tay vào! Rất có thể chính là chủ ý của nàng ta.
“Lục Uyển, ca ca ngươi đ.á.n.h nhi t.ử ta ra nông nỗi này, ta nhất định sẽ bắt hắn ngồi tù!”
“Dương đại nương, ta nghĩ người đã nhầm rồi chăng? Cái gì gọi là ca ca ta đ.á.n.h nhi t.ử người?” Lục Uyển cười khẩy một tiếng, “Rõ ràng là nhi t.ử người muốn đ.á.n.h tẩu t.ử ta, ca ca ta vì thương yêu thê t.ử nên mới ra tay phòng vệ mà thôi.”
“Nếu không, người cứ hỏi xem những người ở đây có phải là như vậy không?” Lục Uyển cố ý kéo dài giọng khi nói đến đây.
Những người có mặt đều không ngừng gật đầu đồng tình với lời Lục Uyển, dù sao bọn họ cũng không ưa thái độ vô liêm sỉ của Dương gia.
“Ngươi, các ngươi đều là một phe!” Dương mẫu tức đến mức giọng nói run rẩy.
Dương Lỗi bị cú đạp vừa rồi làm bụng đau như ruột gan lộn xộn, lúc này mới từ từ trấn tĩnh lại.
“Dương đại nương, nếu ta là người, ta sẽ ngoan ngoãn mang nhi t.ử mình cút ngay đi! Đừng có ở đây mà làm trò hề.”
“Hiện giờ người đã lớn tuổi không còn biết xấu hổ, nhưng nhi t.ử và tức phụ người vẫn còn muốn giữ thể diện đấy! Ta nghĩ người cũng không muốn họ bị người đời chỉ trích sau lưng đâu nhỉ.”
“…” Lục Uyển nói từng lời từng chữ, mỗi câu nói ra đều như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim Dương mẫu.
Những lời Lục Uyển nói ra, đều là những điều Dương mẫu quan tâm nhất.
“Nương, từ nay về sau…”
“Từ nay về sau ta không có nữ nhi như ngươi.” Dương mẫu dìu Dương Lỗi đứng dậy, trước khi rời đi, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Dương Phương.
Dương Phương bị ánh mắt đó nhìn đến có chút sợ hãi, khẽ rụt vai lại.
“Không sao đâu, có ta ở đây.” Lục Đồng nhẹ giọng an ủi bên tai nàng.
Dương Phương nhìn theo bóng lưng hai người họ dìu nhau rời đi, thật ra trong sâu thẳm nội tâm vẫn cảm thấy có chút chua xót.
