Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Vô Tình Vào Giới Giải Trí Và Nổi Đình Đám - Chương 32

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:35

Nhà sản xuất của đoàn phim Xuân Sơn Có Mưa tên là Trương Anh Đạt, là một người đàn ông trung niên thấp lùn, mập mạp. Tuy vóc dáng không cao nhưng diện mạo lại nho nhã, đeo một cặp kính, trông có vẻ rất trí thức.

Nghe nói ban đầu ông ta xuất thân là biên kịch, tự viết kịch bản gốc, tự bỏ tiền thành lập đoàn phim, quay phim truyền hình, làm phim điện ảnh nhưng bộ nào cũng flop thảm hại.

Dù gia đình có tiền cũng không chịu nổi kiểu “đốt tiền” như thế. Sau vài bộ phim thất bại, người thân và bạn bè cuối cùng cũng nói ra sự thật với ông ta: kịch bản ông viết quá tẻ nhạt, tình tiết thì nhạt nhẽo vô vị, dù có quay thành phim cũng không thể nào hút khán giả.

Bị cú sốc ấy đánh thẳng vào mặt, cuối cùng Trương Anh Đạt cũng nhận ra hiện thực phũ phàng, bèn dứt khoát vứt bút, chuyển sang làm nhà sản xuất thuần túy.

Mà phải nói, tuy ông ta không giỏi viết kịch bản nhưng con mắt chọn kịch bản lại vô cùng tinh tường. Từ khi chuyển sang làm nhà sản xuất, bất kể phim điện ảnh hay truyền hình, mấy bộ liền đều trở thành hit lớn.

Địa vị trong giới vì thế mà vững như bàn thạch.

Trương Anh Đạt từng kết hôn từ sớm nhưng trong khoảng thời gian ông ta ngày đêm cặm cụi viết kịch bản, quay phim rồi thất bại liên tục, vợ ông không chịu nổi nên ly hôn.

Sau đó ông ta tập trung quay phim, dù giới giải trí mỹ nhân đầy rẫy nhưng ông lại không có chút hứng thú. Cho đến khi quay một bộ phim nọ, ông gặp Đinh Phụng Kiều.

Trương Anh Đạt là kiểu đàn ông ngây ngô có phần khờ khạo, gặp phải yêu tinh như Đinh Phụng Kiều chẳng khác gì thỏ non gặp cáo già, hoàn toàn không có sức chống đỡ, rất nhanh đã gục ngã dưới váy của cô ta.

Thậm chí ông ta còn có ý định cưới Đinh Phụng Kiều làm vợ.

Đinh Phụng Kiều chỉ có thể lừa gạt ông ta, nói rằng sự nghiệp cô ta đang trong thời kỳ phát triển, chưa phải lúc yêu đương kết hôn. Người cả đời chưa từng trải qua cú sốc nào như Trương Anh Đạt vì quá giàu có, cũng chẳng có tâm cơ gì, đương nhiên tin ngay không một chút nghi ngờ.

Vì muốn giúp Đinh Phụng Kiều sớm đạt được thành tựu trong sự nghiệp, danh chính ngôn thuận lấy cô ta về làm vợ, Trương Anh Đạt không tiếc vung tiền cho cô ta, còn giới thiệu cho cô ta không ít tài nguyên.

Đinh Phụng Kiều kể với ông ta rằng cô ta xuất thân từ một thị trấn nhỏ nơi biên giới, vào giới giải trí không có chỗ dựa, không có quan hệ, từ lúc ra mắt đến nay phải chịu không ít khinh thường và ức hiếp. Trương Anh Đạt nghe vậy càng thêm thương xót.

Chính vì vậy, khi nhận được một tin nhắn nặc danh với nội dung “Cô Đinh đang rất khổ cực trong đoàn phim”, Trương Anh Đạt lập tức liên tưởng đến đủ thứ chuyện.

Đạo diễn La Kính Diêu của Nhiếp Chính Vương là một đại ma vương có hậu trường mạnh mẽ, nam chính Quý Hàm Chương cũng được đồn là có bối cảnh thần bí và không thể lay chuyển, mà phim lại là đại nam chủ. Trong đoàn có rất nhiều diễn viên nam, còn diễn viên nữ thì ít ỏi, nữ chính như Đinh Phụng Kiều chẳng khác gì làm nền cho nam chính, địa vị lúng túng chưa nói, chưa biết chừng còn bị cô lập.

Hơn nữa, từ lúc khai máy đến giờ, đoàn phim Nhiếp Chính Vương đã nhiều lần lên hot search, nào là đánh nhau, nào là vu oan giá họa, thậm chí còn liên quan đến tội phạm, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ yên ổn quay phim đến cuối. Đinh Phụng Kiều ở giữa đó, chưa biết chừng cũng sẽ bị vạ lây, dính vào những chuyện không hay.

Điều quan trọng nhất là đã có người gửi tin nặc danh cho ông ta, chứng tỏ Đinh Phụng Kiều đang âm thầm chịu đựng sự áp bức và đau khổ mà cô ta không thể gánh nổi.

Bị cô lập thì còn nhẹ, có khi còn bị gây khó dễ, thậm chí là… bị ép buộc quy tắc ngầm!

...

Tóm lại, tuy năng lực viết kịch bản của Trương Anh Đạt không được công nhận nhưng trí tưởng tượng của ông ta thì phải nói là đỉnh cao.

Sau khi tưởng tượng đủ kiểu, ông ta càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng gấp, cuối cùng quyết tâm mạnh mẽ, quyết định đường đường chính chính đến đoàn phim Nhiếp Chính Vương thăm hỏi, ra mặt chống lưng cho Đinh Phụng Kiều.

Ông ta từng hợp tác với Đinh Phụng Kiều, lấy danh nghĩa bạn bè đến thăm cũng không có gì sai.

Điều mà Trương Anh Đạt tuyệt đối không ngờ tới là cảnh tượng ông ta nhìn thấy khi vừa tới đoàn phim lại là như thế này: Vừa mới bước tới, ông ta mơ hồ thấy phó tổng của Hoà La Giải Trí Bàng Hoành Thạc đẩy cửa phòng hoá trang, sau đó đá mạnh một người ngã lăn quay ra đất.

Ông tưởng Bàng Hoành Thạc đang ức h.i.ế.p Đinh Phụng Kiều, vội vàng chạy đến nhưng lại thấy một chàng trai trẻ đang nằm sóng soài dưới đất, còn bên cạnh là Đinh Phụng Kiều với lớp trang điểm hơi lem.

Vương Hữu Đức thấy tình hình không ổn đã nhanh chóng đuổi đám người hóng chuyện xung quanh đi. Lúc này, tại hiện trường chỉ còn Trương Anh Đạt với vẻ mặt khó hiểu, Bàng Hoành Thạc đầy sát khí và cáu kỉnh, Đinh Phụng Kiều có chút hoảng hốt và Lương Hạo vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nằm bẹp dưới đất.

Ngay cả Tiểu Điền trợ lý của Đinh Phụng Kiều cũng chẳng biết đã chạy biến đi đâu mất.

Ồ, thật ra còn có người ở trong phòng bên kia của bên kia - chính là Giang Thư Hoàn vừa nhanh chóng trốn vào phòng trước khi Vương Hữu Đức kịp đuổi người, Quý Hàm Chương với dáng vẻ như đang trầm ngâm suy nghĩ và Hạ Hướng Dương đang ngơ ngác chưa hiểu gì.

Nhưng Bàng Hoành Thạc không hề hay biết, hoặc có thể nói là ông ta chẳng quan tâm. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Đinh Phụng Kiều, ánh mắt đầy phẫn nộ đảo qua Lương Hạo và Trương Anh Đạt:

“Hơ, xem ra lời đồn trong giới đều là thật. Đinh Phụng Kiều, cô được lắm, đúng là có bản lĩnh đấy, dám cắm sừng ông đây cơ à?”

Bàng Hoành Thạc là kiểu người hoàn toàn phù hợp với định kiến phổ biến về giới giải trí: là phó tổng của Hoà La Giải Trí, trong tay có quyền có thế và luôn cho rằng mình có thể dùng quyền lực để kiểm soát Đinh Phụng Kiều.

Trong mắt ông ta, Đinh Phụng Kiều chỉ là con chim hoàng yến được ông ta nuôi trong lồng vàng. Dù ông ta chẳng thật lòng quan tâm đến cô nhưng cũng tuyệt đối không cho phép cô ta phản bội.

Thật ra trước đây Bàng Hoành Thạc cũng từng nghe về một số tin đồn quanh Đinh Phụng Kiều nhưng giới giải trí thật thật giả giả, ông ta không quá để tâm. Cái gì mà “thu phục nam thần” cũng chỉ là chiêu trò lăng xê mà thôi. Dù có thật thì cùng lắm cũng chỉ là mấy sao nam đơn phương theo đuổi cô ta như tin đồn nói, cô ta làm gì dám làm càn.

Bành Hoành Thạc tuy không phải “tổng tài bá đạo” nhưng tự tin thì lại y như vậy. Ông ta cho rằng Đinh Phụng Kiều không dám phản bội mình.

Nhưng lần này lại khác, người có “scandal” với Đinh Phụng Kiều là Quý Hàm Chương. Mà Quý Hàm Chương đâu phải tay mơ, thậm chí còn có hậu trường rất khó động đến. Hơn nữa dư luận còn đảo chiều, cuối cùng người bị cả mạng mắng chửi lại là Đinh Phụng Kiều.

Mặc dù trong loạt hot search đó chẳng nhắc đến cái tên Bàng Hoành Thạc lấy một chữ nhưng ông ta vẫn cảm thấy mặt mũi mình bị ném xuống đất mà dẫm đạp không thương tiếc.

Ông ta bắt đầu nghiêm túc suy xét lại những lời đồn mà trước đây mình từng bỏ qua, trong lòng bắt đầu nhen nhóm mối nghi ngờ.

Đúng lúc này, ông ta lại nhận được một tin nhắn nặc danh: [Cô Đinh ở đoàn phim cực kỳ vất vả.]

Chỉ một tin nhắn nhưng đã khiến Bàng Hoành Thạc tưởng tượng ra đủ thứ.

Chỉ có điều, hướng suy diễn của ông ta hoàn toàn trái ngược với Trương Anh Đạt.

Người gửi tin nhắn nặc danh đó rõ ràng là biết mối quan hệ giữa ông ta và Đinh Phụng Kiều. Nếu đã biết mà vẫn gửi kiểu tin nhắn như vậy, rõ ràng mang theo ác ý khiêu khích và trêu chọc.

Đinh Phụng Kiều là nữ chính của Nhiếp Chính Vương, đạo diễn La Kính Diêu là kiểu “cuồng phim ảnh”, ngoài điện ảnh ra thì chẳng thèm để tâm chuyện gì khác. Còn Quý Hàm Chương, ai trong giới mà chẳng biết anh lạnh lùng nhưng dễ chung sống?

Thế thì Đinh Phụng Kiều trong đoàn phim này còn có thể “vất vả” kiểu gì?

Vất vả đi dụ dỗ đàn ông sao?

Thậm chí Bàng Hoành Thạc còn cảm thấy cái dấu chấm câu ở cuối tin nhắn kia là một sự châm chọc, bình thường ai mà gửi tin nhắn lại nghiêm túc gõ dấu chấm cuối câu như vậy chứ?

Phải nói rằng, tâm lý con người quả là phức tạp. Một tin nhắn giống hệt nhau nhưng khi lọt vào tai Trương Anh Đạt và Bàng Hoành Thạc thì lại mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Trở lại hiện tại.

Bàng Hoành Thạc vốn là kẻ nóng nảy, lúc này hiển nhiên chẳng còn ý định nhẫn nhịn, trực tiếp lật bài ngửa.

Đinh Phụng Kiều còn chưa kịp mở miệng, Trương Anh Đạt và Lương Hạo đã không chịu nổi nữa.

Mặt Trương Anh Đạt tái nhợt như bị sét đánh, lắp bắp: “Phụng… Phụng Kiều, ông ta nói… nói gì vậy?”

Lương Hạo cũng đầy vẻ bị tổn thương: “Chị… chị Phụng Kiều, em… em…”

Chẳng phải em là người yêu chị từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng chịu đựng tai tiếng chỉ để ở bên chị trong bí mật sao?

Bàng Hoành Thạc nhìn bộ dạng hai người họ, cơn giận trong lòng cũng tạm lắng đi đôi chút. Ông ta cười nhạt, quét mắt như nhìn hai thằng ngu: “Hừ, bị phụ nữ xoay như chong chóng, đúng là mấy tên đần!”

Cứ như thể chính mình không phải cũng là một thằng đần trong số đó vậy.

Sắc mặt Đinh Phụng Kiều thay đổi mấy lần, cuối cùng hít sâu một hơi, gắng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Phó tổng Bàng, anh là đại diện công ty đến thăm đoàn đúng không? Cảm ơn anh và công ty đã quan tâm, em nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành tốt vai diễn, cố gắng mang lại lợi ích lớn nhất cho công ty.”

Khuôn mặt Bàng Hoành Thạc hơi cứng lại.

Phải rồi, Đinh Phụng Kiều giờ không còn là cô gái vô danh năm xưa từng cầu xin ông ta giúp đỡ để kiếm tài nguyên nữa.

Tuy bây giờ cô ta chưa phải “nhất tỷ” của Hoà La Giải Trí nhưng cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng trong công ty. Thật ra công ty cũng đang kỳ vọng dùng Nhiếp Chính Vương để đưa cô ta lên một tầm cao mới, từ đó thu được nhiều lợi ích hơn.

Chuyện ông ta và Đinh Phụng Kiều có quan hệ mờ ám, thật ra cũng chẳng phải vấn đề lớn. Vợ ông ta là một người phụ nữ nội trợ quanh năm đầu tắt mặt tối, lại tính cách yếu đuối, căn bản không dám can thiệp vào chuyện của ông ta. Nhưng nếu vì ông ta mà làm ảnh hưởng đến Đinh Phụng Kiều, thậm chí để mất vai Tô Hiểu Vi - một nhân vật tiềm năng có thể giúp công ty kiếm bộn tiền thì ông ta khó mà ăn nói được với lãnh đạo bên trên.

Lợi ích trực tiếp trước mắt khiến kẻ nóng nảy như Bàng Hoành Thạc cũng đành phải bình tĩnh lại.

Đinh Phụng Kiều nhếch môi cười khinh thường, sau đó nhanh chóng đổi sang vẻ mặt dịu dàng, quay sang nhìn Trương Anh Đạt: “Chế tác Trương, anh cũng đến thăm đoàn à? Anh đúng là có lòng quá. Nhưng chiều nay em còn một số cảnh chưa chuẩn bị xong, phải tranh thủ ôn lại kịch bản. Sợ là không tiếp anh được rồi. Hẹn anh khi khác nhé?”

Ánh mắt cô ta dịu dàng chân thành. Trương Anh Đạt ngẩn người nhìn cô, trong lòng cuộn trào cảm xúc.

Rồi Đinh Phụng Kiều quay sang Lương Hạo - người vẫn còn ngồi bệt dưới đất với vẻ tuyệt vọng: “Lương Hạo, hôm nay tạm thời dừng lại vậy. Hôm khác chị dạy em học thoại tiếp nhé.”

Gương mặt Lương Hạo đang tái xám như tro tàn bỗng bừng sáng trở lại.

Vài phút trước, xác nhận Vương Hữu Đức đã đuổi sạch “những kẻ không liên quan” xung quanh, bản thân cũng rút lui để tránh hiềm nghi. Giang Thư Hoàn liền mở cửa, thản nhiên đi đến trước cửa phòng hoá trang của Quý Hàm Chương - phòng bên cạnh Đinh Phụng Kiều - kê ghế dựa vào tường mà ngồi xuống.

Cửa phòng của Đinh Phụng Kiều không đóng chặt, ngồi ở đây có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.

Lúc này, Hạ Hướng Dương mới phản ứng kịp, trong đầu vang lên những lời đồn về Đinh Phụng Kiều, bỗng nhiên nhớ tới một từ từng xuất hiện trong kịch bản trước đây: “Tu La Tràng”.

Anh ấy thò đầu nhìn thao tác “gây sóng gió” của Giang Thư Hoàn, khoé miệng không khỏi giật giật, thầm nghĩ: Đúng là công dân nhiệt tình cô Giang, nơi nào có chuyện hay, nơi đó có cô!

Hạ Hướng Dương nhớ đến hot search trên mạng trước đó, thật sự không ngờ hôm đó Giang Thư Hoàn đi cùng Quý Hàm Chương lại làm nên chuyện lớn như thế. Dù sau đó Giang Thư Hoàn không nói thật với anh ấy nhưng Hạ Hướng Dương cũng hiểu loại chuyện này đúng là không thể rêu rao khắp nơi.

Hơn nữa, ban đầu người Giang Thư Hoàn tìm là anh ấy chỉ vì anh ấy không có thời gian mới để ảnh đế Quý “nhặt được món hời”.

Hạ Hướng Dương hối hận vô cùng, sớm biết thế thì đã xin nghỉ với đạo diễn rồi.

Tóm lại, hiện tại trong lòng anh ấy, hình ảnh của Giang Thư Hoàn càng thêm thần bí và khó dò.

Đi theo công dân nhiệt tình cô Giang, thế nào cũng có “dưa” để ăn!

Hạ Hướng Dương hành động cực nhanh, bắt chước Giang Thư Hoàn mang theo ghế gấp nhẹ nhàng, len lén tới ngồi cạnh cô. Vừa ngồi xuống, như nhớ ra điều gì, lại rón rén quay về phòng hoá trang của mình. Chưa đầy một phút sau, anh ấy xách thêm một cái ghế gấp, theo sau là Quý Hàm Chương với vẻ mặt bình tĩnh cùng nhau quay lại.

Ba người ngồi thành hàng trước cửa phòng hoá trang của Quý Hàm Chương, ăn ý không nói một lời, bên tai là tiếng trò chuyện vọng ra từ phòng bên cạnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nhân viên đoàn phim đang chuẩn bị bối cảnh và đạo cụ.

Họ bắt đầu nghe từ câu nói của Bàng Hoành Thạc: “Lũ ngốc bị phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay!”

Giang Thư Hoàn không nhịn được cảm thán trong lòng: [Vị phó tổng Bàng này đúng là quản lý cấp cao, cách mắng người kiểu “giết địch một ngàn, tổn mình tám trăm” này, thật dũng cảm!]

Quý Hàm Chương cầm kịch bản trong tay, đây là thói quen của anh. Dù đã thuộc lòng từ lâu nhưng trong thời gian quay phim, anh vẫn luôn giữ kịch bản bên mình. Những ngón tay trắng trẻo, thon dài lướt trên trang giấy đã mềm vì lật giở nhiều lần, ánh mắt lại nhìn về bầu trời dường như đã trong trẻo hơn trước, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Sau đó, họ nghe thấy Đinh Phụng Kiều bắt đầu lên tiếng.

Không hổ là người phụ nữ của “trùm đầu sỏ”, tâm lý của Đinh Phụng Kiều quả thật vững vàng đến đáng kinh ngạc. Trong tình huống như thế mà cô ta vẫn có thể lập tức bình tĩnh lại, rồi căn cứ vào thân phận, tính cách và điểm yếu của từng người mà tung chiêu phá giải từng người một.

Nghe xong những lời Đinh Phụng Kiều nói, đến cả Hạ Hướng Dương cũng không kìm được thì thào một câu “trâu thật”.

Giang Thư Hoàn khẽ thở dài: [Haiz, nỗ lực loại bỏ tạp vật thất bại rồi sao?]

Quý Hàm Chương thu lại ánh nhìn nơi bầu trời, nghiêng đầu liếc Giang Thư Hoàn một cái. Nét mặt cô vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày, dường như chẳng hề để tâm đến cái gọi là thất bại mà đã nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ đến phương án dự phòng tiếp theo.

Nhưng phòng hoá trang bên cạnh rất nhanh lại vang lên giọng nói kích động của Trương Anh Đạt.

“Phượng Kiều, có phải bọn họ ép em không, anh hiểu rồi, anh hiểu rồi! Em là cô gái đến từ một thị trấn nhỏ vùng biên, trong cái công ty nuốt người không nhả của Hoà La Giải Trí này, chắc chắn đã phải chịu không ít ánh mắt lạnh lùng và sự chèn ép! Là ông ta đúng không? Ông ta dùng những quy tắc ngầm bẩn thỉu ép buộc em đúng không?!”

“Mày là đồ cặn bã, là thứ rác rưởi, tao phải đánh c.h.ế.t mày!”

Sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, rồi là tiếng đánh nhau, tiếng đồ vật va chạm, tiếng hét chói tai.

Hạ Hướng Dương lập tức đứng bật dậy, kích động nói: “A! Giang Thư… À không, cô Giang, bọn họ đánh nhau rồi, chúng ta có nên vào xem thử không?!”

Quả nhiên, đi theo cô Giang là có “dưa” để ăn thật!

Giang Thư Hoàn liếc anh ấy rồi lại liếc Quý Hàm Chương. Cô suy nghĩ chốc lát, nói: “Hay là anh đi gọi phónđạo diễn Vương đến đi. Nếu mấy người các anh xông vào can ngăn mà lỡ bị thương thì cảnh quay chiều nay sẽ không thể quay được nữa.”

Hạ Hướng Dương không ngờ trong tình huống này mà Giang Thư Hoàn vẫn có thể bình tĩnh nghĩ đến điều đó. Nhưng rõ ràng, lo lắng của cô là có lý. Anh ấy gật đầu một cái rồi lập tức chạy đi, chưa đầy một phút sau đã quay lại cùng với Vương Hữu Đức và mấy nhân viên hậu trường.

Thấy Giang Thư Hoàn và Quý Hàm Chương đang ngồi ngay trước cửa phòng hoá trang, Vương Hữu Đức sững người, buột miệng: “Hai người ngồi đây làm gì vậy?”

Giang Thư Hoàn thản nhiên đáp: “Tắm nắng.”

Vương Hữu Đức: “Hôm nay có nắng đâu mà…”

Rồi ông ấy phát hiện không biết từ lúc nào, mây trên trời đã tan đi, một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống.

Vương Hữu Đức: “…”

Xem như tôi chưa nói gì đi.

Tiếng đánh nhau và tiếng hét trong phòng hoá trang bên cạnh càng rõ rệt, Vương Hữu Đức lẩm bẩm một câu “đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra”, rồi vội vàng dẫn người vào trong.

Hơn hai mươi phút sau, xe cứu thương từ bệnh viện tư nội bộ của phim trường lặng lẽ đỗ tại bãi đậu xe ngoài phim trường Nhiếp Chính Vương. Không lâu sau, nhân viên y tế khiêng ra một cáng cứu thương, theo sau là hai người đàn ông trùm áo khoác kín đầu cũng lên xe.

Bệnh viện tư đã cố gắng kín đáo hết mức, thậm chí còn chu đáo dùng một chiếc xe cứu thương màu đen, nhìn qua chẳng khác gì chiếc xe van bình thường, tuyệt đối không gây chú ý.

Nhưng số lượng phóng viên săn tin theo dõi đoàn phim Nhiếp Chính Vương thực sự quá đông, mà ai nấy đều có độ nhạy bén tin tức cực cao cùng khả năng quan sát sắc sảo. Đặc biệt, không ít người trong số họ quanh năm “cắm rễ” ở phim trường, đã quá quen với mấy “tiểu xảo” của bệnh viện tư nhân, lập tức nhận ra chiếc xe cứu thương cải trang, dùng ống kính ghi lại toàn bộ cảnh tượng gây chấn động này.

Chẳng mấy chốc, trên mạng bắt đầu lan truyền tin tức có người trong đoàn phim Nhiếp Chính Vương bị thương.

Nhưng đó là chuyện về sau.

Lúc này, Giang Thư Hoàn vẫn đang ngồi trước cửa phòng hóa trang của Quý Hàm Chương, tắm nắng nhẹ, cũng vừa biết được tình hình của nhóm Bàng Hoành Thạc nhờ Hạ Hướng Dương hỏi dò Vương Hữu Đức.

Lúc nãy khi nhân viên y tế đưa họ đi, Giang Thư Hoàn chỉ có thể dựa vào chiều cao để đoán rằng người nằm trên cáng là Trương Anh Đạt.

“Nghe nói là Trương Anh Đạt ra tay trước. Chậc, ông ta không nghĩ lại xem thân hình mình thế nào à? Dù là Bàng Hoành Thạc hay Lương Hạo cũng đều cao to hơn ông ta một cái đầu. Ông ta dám đánh nhau với bọn họ thì có kết quả gì tốt đẹp chứ! Hình như bị Bàng Hoành Thạc đá một cú, ngã lăn ra đất, chẳng may làm gãy chân.”

“Nhưng mà Bàng Hoành Thạc cũng chẳng khá khẩm gì đâu. Người mềm sợ người cứng, người cứng sợ kẻ liều, mà kẻ liều thì sợ thằng không cần mạng. Trương Anh Đạt đúng là đánh không cần mạng thật. Lúc chúng tôi vào, anh ta còn đang ôm chặt lấy Bàng Hoành Thạc không buông, đánh cho mặt mũi tên đó sưng tím hết cả.”

“Còn Lương Hạo, không biết vì sao lại bị kéo vào chuyện này nữa. Một thằng nhóc trẻ trung như vậy mà lại không đánh lại được mấy ông chú trung niên, cũng bị đánh đến tím tái mặt mày, lúc chúng tôi tới thì đang ngồi đó khóc hu hu cơ đấy, trời ạ.”

Vương Hữu Đức thở dài cảm thán một trận, sau đó vội vàng quay đi: “Tôi phải báo cho đạo diễn La một tiếng, chuyện này có khi lại lên mạng mất. Chậc, thật không hiểu nổi, chẳng lẽ là do ngày khai máy của chúng ta chọn sai à?”

Tận cùng của thế giới chính là huyền học.

Dạo gần đây đúng là quá nhiều chuyện xảy ra, Vương Hữu Đức nghĩ thầm phải bàn với La Kính Diêu xem có nên nghỉ một ngày, cùng nhau ghé chùa Thiên Ninh gần đó thắp nén nhang, nghe bảo linh lắm.

Hạ Hướng Dương nhìn cánh cửa phòng hóa trang của Đinh Phụng Kiều đang đóng chặt, khẽ thốt lên: “Cô Đinh quả thật lợi hại thật đấy!”

Chuyện Đinh Phụng Kiều là người ghê gớm, Giang Thư Hoàn sớm đã biết nhưng điều cô để tâm không giống Hạ Hướng Dương.

Nếu không có Trương Anh Đạt, lần này mọi chuyện có khi đã bị Đinh Phụng Kiều che giấu trót lọt rồi.

Rõ ràng, Trương Anh Đạt là kiểu người yêu mù quáng. Nếu không thì trong tình huống đó thì làm sao có thể rút ra kết luận Đinh Phụng Kiều là nạn nhân, rồi liều mạng đánh nhau với Bàng Hoành Thạc mà không màng hậu quả?

Hơn nữa năng lực đánh đ.ấ.m của ông ta đúng là... thảm hại. Là người ra tay trước, vậy mà cuối cùng lại là người bị thương nặng nhất.

Giang Thư Hoàn khẽ nhíu mày, một lần nữa nhắc nhở bản thân trong lòng: [Yêu mù quáng đúng là hại người hại mình, mức độ sát thương và ảnh hưởng thật quá lớn. Phải nói không với “yêu mù quáng”, bắt đầu từ chính bản thân mình.]

Ánh mắt cô vô thức lướt sang Quý Hàm Chương đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. Dù chỉ ngồi trên chiếc ghế gấp đơn sơ rẻ tiền nhưng dáng ngồi của anh vẫn thẳng tắp, khí chất điềm đạm cao quý như thường. Ánh nắng nhàn nhạt rơi xuống người anh như phủ một lớp sáng dịu nhẹ, xua đi phần nào vẻ lạnh lùng ngày thường khiến con người ấy trông ấm áp hơn rất nhiều.

Giang Thư Hoàn bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh, nặng nề như có thứ gì đó nhẹ nhàng gõ lên màng nhĩ yếu ớt. Cô theo bản năng nín thở nhưng lại khiến nhịp tim càng dồn dập hơn.

[Động lòng trước sắc đẹp là chuyện thường tình... Nhưng! Phải nói không với yêu mù quáng, bắt đầu từ chính mình!]

Giang Thư Hoàn đột nhiên đứng dậy, mặt không cảm xúc gật đầu với Quý Hàm Chương và Hạ Hướng Dương: “Anh Quý, anh Hạ, tôi có việc xin phép đi trước.”

Nói xong liền vội vàng xách ghế gấp rời đi.

Hạ Hướng Dương hơi ngẩn ra, còn đang cảm thán mấy ngày nay được “ăn dưa trực tiếp” quá nhiều, số lượng drama anh ấy chứng kiến còn nhiều hơn mấy chục năm cộng lại. Anh ấy vốn định trao đổi kinh nghiệm ăn dưa với Giang Thư Hoàn, nào ngờ cô lại rời đi vội vã như vậy.

Quý Hàm Chương nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Chắc là có việc thật.”

Hôm nay vốn có cảnh quay ban đêm nhưng do trong đoàn xảy ra “sự cố bất ngờ”, cần vài đạo diễn và giám chế họp bàn xử lý nên tạm thời điều chỉnh lịch trình, chuyển cảnh đêm sang thời điểm khác.

Chiều tối, Giang Thư Hoàn cưỡi chiếc xe điện nhỏ từ phim trường về khách sạn. Vừa đến cổng, quản lý Chu đã tươi cười bước ra đón: “Cô Giang, cô đã về rồi.”

Giang Thư Hoàn đỗ xe bên ngoài cổng khách sạn. Nghe nói trong khách sạn chỉ có khu ký túc của nhân viên là có chỗ đỗ xe điện nên mỗi lần về cô đều để xe ở cửa, giao chìa khóa cho quầy lễ tân, sau đó nhân viên khách sạn sẽ giúp cô dắt xe đi đỗ.

Đám phóng viên đang ẩn nấp gần đó nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc nhưng đầy lạ lẫm này đều không khỏi khẽ giật khóe miệng.

Với năng lực nghiệp vụ của họ, mấy ngày nay đã điều tra rõ: cô gái cưỡi xe điện này là một vai phụ nhỏ trong đoàn Nhiếp Chính Vương, nghe nói từng là diễn viên quần chúng, vận may rơi trúng mới có được vai diễn.

Còn việc một diễn viên quần chúng thế này vì sao lại được ở khách sạn Vãn Chu nổi tiếng, họ cũng đã moi từ miệng bảo vệ, dọn phòng và nhân viên phục vụ khách sạn ra rồi. Cô gái này là họ hàng của quản lý khách sạn, người nói là cháu gái, người bảo cháu họ, cũng có người nói là em họ gì đó, tóm lại là có dây mơ rễ má nên vị quản lý mới tận tình chăm sóc, sợ không khéo lại bị người nhà cô trách móc.

Một cô gái bình thường, có chút quan hệ, thế thôi.

Đám phóng viên trong lòng đã dán sẵn mác cho Giang Thư Hoàn, thậm chí còn chẳng buồn giơ máy lên chụp lấy một tấm ảnh.

Do bộ phận an ninh khách sạn canh phòng nghiêm ngặt, chỗ đám phóng viên nấp cách xa cổng, vì vậy bọn họ không nghe thấy lời quản lý Chu cười nói: “Cô Giang, xe bảo mẫu cô đặt đã được giao đến rồi, đang đỗ trong gara, cô có muốn đi xem ngay không ạ?”

Giang Thư Hoàn đặt mũ bảo hiểm lên yên xe điện, nghĩ ngợi rồi nói: “Ảnh đế Quý chắc cũng sắp về rồi, ông giao chìa khóa cho anh ấy đi.”

Nụ cười hoàn hảo của quản lý Chu khựng lại một thoáng, ngập ngừng hỏi: “Chiếc xe này... là mua cho anh Quý sao ạ?”

Chiếc xe này không phải trợ lý Lâm giúp cô đặt mua sao? Trợ lý Lâm còn dặn kỹ, tiền xe tổng giám đốc Hàn đã thanh toán rồi, bảo cô Giang không cần chuyển khoản nữa.

Tổng giám đốc Hàn có biết là chiếc xe này mua cho tình địch không vậy?!

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng quản lý Chu.

Giang Thư Hoàn không để ý đến nội tâm cuồng loạn của ông ta, thản nhiên nói: “Ừm, xe của anh ấy lần trước bị hỏng, cái này coi như là bồi thường.”

Quản lý Chu nghẹn lời, cuối cùng vẫn giữ đúng tác phong nghề nghiệp, gật đầu: “Vâng, cô Giang. Bữa tối đã được đưa lên phòng rồi, chúc cô có một buổi tối thật tuyệt vời.”

Giang Thư Hoàn khẽ gật đầu, bước vào khách sạn trong ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp của quản lý Chu.

Trên thực tế, cô chưa từng nói với Quý Hàm Chương chuyện mua xe. Ban đầu cũng định đợi xe về rồi mới nói, giờ xe đã trong gara rồi, đúng ra cô nên gọi điện báo anh một tiếng.

Nhưng Giang Thư Hoàn chợt nhận ra cô không có cách liên lạc của Quý Hàm Chương.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.