Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Vô Tình Vào Giới Giải Trí Và Nổi Đình Đám - Chương 52
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:32
Hồng Chí Cao muốn dùng lời lẽ, trực tiếp đổ cái tội hắt rượu lên đầu Giang Thư Hoàn, thừa cơ mắng mỏ một trận rồi nhân tiện đuổi thẳng cô ra khỏi phòng tiệc.
Hắn ta luôn cảm thấy hôm nay Trần Nhĩ Nhã không được nghe lời cho lắm, nghi ngờ chính là bị Giang Thư Hoàn xúi giục.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng trách mắng, bên cạnh đột nhiên có người chen tới, mạnh mẽ gạt hắn ta qua một bên, xông thẳng đến trước mặt Giang Thư Hoàn, giọng đầy kích động: “Tiểu Hoàn, có phải là Tiểu Hoàn không?!”
Hồng Chí Cao lập tức khó chịu, gắt lên: “Mày làm gì mà vô lễ thế?!”
Người đàn ông đột ngột xuất hiện này dáng người cao to, ước chừng phải gần mét chín, tóc hơi xoăn tự nhiên, ánh nâu đỏ, da trắng, đôi mắt trong veo màu lam nhạt.
Là một người lai có diện mạo tuấn mỹ.
Anh ấy hoàn toàn không thèm để ý đến chất vấn của Hồng Chí Cao, chỉ nhìn chằm chằm Giang Thư Hoàn từ đầu đến chân, giọng run run như lẩm bẩm: “Nhất định là cậu, chắc chắn là cậu! Cậu chính là Tiểu Hoàn! Tôi từng thấy ảnh của cậu trong album của anh Châu. Tiểu Hoàn, tôi… Tôi là Mario, bạn thanh mai trúc mã, Mario đây!”
Hồng Chí Cao: “Này, rốt cuộc mày là…?”
Phạm Dương Huy lúc này đã dùng khăn giấy lau sạch mặt, chỉnh trang lại một chút, liền kéo Hồng Chí Cao lại: “Hồng tổng, phiền anh thông cảm, đây là Mario, biên kịch kiêm nhà đầu tư của phim mới tôi chuẩn bị quay. Tính tình anh ấy vốn thẳng thắn, đơn thuần, không phải cố ý đâu.”
Một bụng lời còn chưa kịp nói ra, Hồng Chí Cao liền nghẹn ứ ngay cổ họng.
Nhà đầu tư thì thôi, thời nay nhà đầu tư trông thế nào cũng chẳng có gì lạ, ngay cả một anh lai vừa mở miệng đã nói giọng Hoa cũng không lạ.
Nhưng mà… Biên kịch á?!
Hắn ta suýt nữa ngây người: “Không phải, chẳng phải kịch bản đó là do Mã Văn Tài viết sao?”
Cái tên Mã Văn Tài trong giới cũng chẳng xa lạ, mấy bộ phim ngược tâm hot hòn họt mấy năm gần đây đều do vị biên kịch này chắp bút. Chỉ là anh ấy rất ít khi xuất hiện ở các hoạt động trong giới, thường chỉ liên lạc đơn tuyến với đạo diễn nên người từng gặp mặt thật sự rất hiếm, càng tăng thêm vẻ thần bí.
Nhưng dẫu có thần bí thế nào, cũng phải có người từng gặp chứ, ai mà ngờ là một anh lai Tây cơ chứ!
Vả lại, vừa rồi người này tự giới thiệu tên là Mario mà?
Phạm Dương Huy khẽ ho khan, nét mặt hơi khó tả: “Mã Văn Tài là bút danh, tên thật của anh Mã là Mario. Dù cậu ấy lai nhưng quốc tịch là Hoa Quốc, nguyên quán ngay thủ đô, là người Hoa Quốc chính gốc. Còn nữa, anh ấy không thích người khác gọi mình là Tây đâu.”
Hồng Chí Cao: “…”
Mã Văn Tài là bút danh thì cũng hiểu được nhưng cái tên gốc Mario này, so với Mã Văn Tài thì đâu có “nghiêm túc” hơn chút nào!
Còn chính gốc người Hoa Quốc? Lại không thích người ta gọi là Tây?
Người Hoa Quốc “chính hiệu” nào lại đặt cái tên như thế chứ?!
Dĩ nhiên, Hồng Chí Cao chỉ dám cằn nhằn trong lòng. Ngoài mặt, hắn ta lập tức đổi sắc mặt, tự tìm lối xuống: “Đều là hiểu lầm cả thôi. Tôi cứ ngỡ là có người ngoài không liên quan xen vào quấy rối, vừa rồi đều là…”
Ánh mắt hắn ta liếc sang Giang Thư Hoàn, người đang bị Mario nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng lập tức hiểu cái nồi này khó mà nhét cho cô được nữa, bèn đổi giọng: “Là Nhĩ Nhã nhà chúng tôi sơ ý quá, tính tình hấp tấp, thành ra lỡ làm bẩn cả người anh, thật sự xấu hổ, vô cùng xấu hổ!”
Phạm Dương Huy mỉm cười: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Phạm Dương Huy há lại không nhìn ra ý tứ của Hồng Chí Cao. Vị cô Giang này nói chẳng sai, rượu trong tay nghệ sĩ của mình hắt lên người khác, phản ứng đầu tiên của Hồng Chí Cao lại là tìm cách đổ lỗi chứ không phải xin lỗi giải quyết, nhân phẩm thế nào đã thấy rõ.
Chẳng trách trong giới kẻ khen thủ đoạn lợi hại có, người chê nhân cách tồi tệ cũng chẳng ít.
Lúc này, Giang Thư Hoàn đã nhớ ra Mario là ai rồi.
Chính là cậu hàng xóm thuở nhỏ, thằng nhóc mít ướt.
Nói thật, nếu không phải vừa gặp Trần Nhĩ Nhã cũng là một “con nhóc nhát gan” thì cô đã chẳng còn nhớ đến người bạn nhỏ năm xưa này. Ai ngờ vừa thoáng nghĩ tới, anh ấy lại xuất hiện ngay trước mắt.
Dẫu rằng, dung mạo đã thay đổi hoàn toàn.
Thằng lùn còi cọc ngày nào giờ hóa thành một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, giọng trẻ con ngây ngô biến thành giọng Hoa rặt ròng, thằng nhóc mít ướt suốt ngày mếu máo giờ biến thành kẻ lắm lời ồn ào… Điều duy nhất còn giữ nguyên chính là gương mặt xuất chúng - từ búp bê nhỏ thành soái ca sáng lạn.
Giang Thư Hoàn thản nhiên chào hỏi: “Những năm qua cậu sống thế nào?”
Ánh mắt Mario lóe sáng, suýt rưng rưng: “Cũng tạm thôi. Nhưng tôi nhớ cậu lắm, Tiểu Hoàn! Từ sau khi mất liên lạc với cậu, chẳng còn ai giúp tôi dạy dỗ bọn nhóc hư nữa nhưng tôi cũng không hề nhát gan đâu nhé! Tôi cứ làm đúng như cậu từng dạy, bắt lấy một đứa mà đánh tới bến, lần nào cũng đánh cho khóc, từng đứa từng đứa thay phiên, vậy là chẳng đứa nào dám bắt nạt tôi nữa. Hừ, bọn nhãi nhép!”
Giang Thư Hoàn: “…”
Không phải tôi, tôi chưa bao giờ, đừng có ăn nói bừa! Hồi nhỏ tôi ngoan lắm, sao có thể xúi cậu đi đánh người chứ?!
Mario vẫn thao thao bất tuyệt: “Sau này nhà tôi chuyển lên thủ đô, ban đầu cũng có mấy đứa nhóc định bắt nạt. Tôi đánh cho một thằng rụng cả răng, từ đó chẳng ai dám động tới nữa. Nhưng mà, tôi vẫn nhớ cậu lắm Tiểu Hoàn. Bao nhiêu năm nay, hè nào tôi cũng về thành phố Z tìm cậu nhưng chẳng gặp được, ngay cả anh Châu cũng chẳng thấy. Đến năm vào đại học, tôi mới tìm được anh Châu, vì lúc đó tìm anh ấy dễ rồi. Nhưng anh ấy lại nói cậu đã ở thành phố S, còn bảo tôi đừng làm phiền cậu.”
Khi đó, Hàn Cẩn Châu đã sớm nổi danh.
Mario mặt đầy ấm ức: “Chúng ta là anh em keo sơn, tôi đi tìm cậu sao lại gọi là làm phiền chứ?”
Giang Thư Hoàn: Quả thực… Cũng hơi phiền đó, phiền tôi học hành!
Chỉ là, nhìn cái vẻ mặt tội nghiệp của thằng mít ướt năm nào, cô cũng chẳng nỡ thốt ra lời trong lòng.
“Nhưng mà tôi không có địa chỉ, cũng chẳng liên lạc được với cậu, biết làm sao đây.”
Mario thở dài. Vì chuyện này, anh ấy tìm Hàn Cẩn Châu không biết bao nhiêu lần nhưng Hàn Cẩn Châu cứng rắn chẳng chịu nói, chẳng còn cách nào khác, anh ấy đành rảnh rỗi lại chạy từ thủ đô xuống thành phố S, đi khắp nơi, tham gia ngẫu nhiên vài sự kiện hoặc yến tiệc, chỉ mong có thể tình cờ gặp lại Giang Thư Hoàn.
Đặc biệt, những buổi tiệc tổ chức ở khách sạn Vãn Chu, anh ấy tuyệt đối không bỏ lỡ.
Thực ra, các hoạt động giải trí như thế anh ấy tham gia cũng không ít, chỉ là chưa từng giao lưu với người khác nên hầu như chẳng ai biết anh ấy chính là Mã Văn Tài.
Có công mài sắt, cuối cùng cũng gặp lại được Tiểu Hoàn!
Mario hớn hở, tay chân khua loạn như muốn bay lên: “Tiểu Hoàn, đây chính là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Khoảng cách hay thời gian đều chẳng thể ngăn cản chúng ta gặp lại nhau. Ngay cả anh Châu cũng không thể ngăn cản. Trong cõi mờ mịt này, luôn có một sức mạnh thần bí dẫn dắt tôi tìm thấy cậu!”
Sức mạnh thần bí trong cõi mờ mịt… Sức mạnh phương Đông thần bí sao?
Nghe một anh chàng lai mắt xanh thốt ra mấy chữ “trong cõi mờ mịt” như vậy, cảm giác đúng là có chút kỳ quái.
Nhưng Giang Thư Hoàn trong lòng vẫn hơi xúc động.
Hai người quen nhau khi còn bé xíu, vậy mà bao nhiêu năm đã trôi qua, vẫn còn có thể nhớ tới đối phương, thật sự đã là điều hiếm có. Nào ngờ “bé khóc nhè” không chỉ luôn nhớ tới cô mà suốt bấy lâu nay còn không ngừng tìm kiếm cô.
Cô nghĩ một lát, rồi nói: “Ngày mai tôi mời cậu ăn cơm.”
Mario lập tức vui như mở hội: “Được! Ngày mai cậu mời tôi ăn cơm, ngày kia tôi mời lại cậu. Chúng ta có thể ngày nào cũng ăn cùng nhau. Bộ phim truyền hình tôi đầu tư đang tuyển diễn viên, với tư cách là biên kịch kiêm nhà đầu tư, tôi phải ở thành phố S giám sát tiến độ đoàn phim. Như vậy, ít nhất tôi còn có thể ở lại đây nửa năm… À đúng rồi, Tiểu Hoàn, cậu tới đây là để tìm dự án đầu tư sao? Hay là đầu tư luôn vào phim của tôi đi?”
Nói xong, anh ấy lại thao thao bất tuyệt giới thiệu về công việc và dự án của mình.
Giang Thư Hoàn: “…”
Cô thật sự không ngờ, cái kịch bản m.á.u chó mà Hồng Chí Cao muốn cướp cho bằng được lại là do Mario viết.
Không đúng, vị bạn nhỏ ngày xưa của cô, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì trong suốt ngần ấy năm vậy?
Mario còn tưởng mình nảy ra chủ ý rất hay. Nếu Giang Thư Hoàn cùng đầu tư thì hai người sẽ như hồi nhỏ cùng nhau chơi trò, giờ đây lại cùng nhau vào đoàn phim giám sát tiến độ. Hơn nữa, trong mắt anh ấy, Giang Thư Hoàn rất lợi hại. Có cô góp sức, bộ phim chắc chắn càng thêm xuất sắc.
Thế nhưng Giang Thư Hoàn khéo léo từ chối. Nhà Mario vốn đâu thiếu tiền, số vốn của anh ấy hiển nhiên đã đủ, căn bản chẳng cần cô chen vào.
Huống hồ, cô vào giới giải trí cũng chỉ để chơi vui, vai nhỏ nhỏ là đủ. Nữ phụ tuyến mười tám cũng chẳng sao, hà cớ gì phải xoay sang con đường nữ chính áp lực nặng nề.
Cô bèn thẳng thắn nói mình không có tiền.
Mario dĩ nhiên không tin. Cho dù cô thật sự không có, chẳng lẽ Hàn Cẩn Châu lại không có chắc? Nhưng thấy rõ ràng là cô không muốn tham gia, dù hơi thất vọng, anh ấy cũng không ép.
Trong khi ấy, những người xung quanh dù làm bộ nói chuyện riêng, kỳ thực đều vểnh tai nghe ngóng.
Cái tên Mã Văn Tài vốn đã nổi tiếng trong giới. Kịch bản của anh ấy chuyên viết thể loại m.á.u chó nhưng lại luôn biết cách “máu chó theo phong cách mới lạ” khiến người xem vừa cạn lời vừa bị cuốn hút, rating cứ thế bùng nổ.
Thêm vào đó, nhà anh ấy giàu có, hầu như chưa bao giờ phải tìm nhà đầu tư. Viết xong kịch bản, tìm được đạo diễn hợp ý là trực tiếp khởi quay. Có thể nói anh ấy vừa viết kịch bản, vừa kiêm luôn “ông bầu” cho chính tác phẩm của mình, khỏi cần lo kéo vốn, vô cùng tiện lợi.
Bởi vậy, đạo diễn lẫn diễn viên muốn hợp tác với anh ấy thì nhiều vô kể. Nếu không phải anh ấy ẩn thân quanh năm, e là cửa nhà đã bị giẫm nát từ lâu.
Hôm nay hiếm lắm mới gặp được, mọi người dĩ nhiên hết sức chú ý.
Nhưng khi nghe anh ấy mời Giang Thư Hoàn đầu tư, ai nấy đều phải cố nén cười.
Đúng là cậu ấm nhà giàu chẳng hiểu đời, cứ tưởng ai cũng như mình, tiện tay rút ra vài chục triệu đầu tư không hề hấn gì.
Trong khi cô gái nhỏ kia chẳng qua chỉ là diễn viên phụ trong Nhiếp Chính Vương, vừa nhìn đã biết xuất thân bình thường. Đừng nói vài chục triệu, e là ngay cả vài trăm nghìn cũng khó lấy ra.
Mario không để tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ hứng thú hỏi thăm công việc của Giang Thư Hoàn. Biết cô đang đóng phim ở phim trường, đôi mắt xanh trong suốt của anh ấy sáng bừng lên: “Quay sắp xong chưa? Vậy thì tới đóng phim của tôi đi, đóng nữ chính Phùng Tĩnh Tĩnh!”
Anh ấy lại vui mừng vung tay múa chân: “Nhân vật này có bóng dáng của cậu đó, vừa lương thiện, kiên cường, mạnh mẽ, lại vừa đáng yêu. Ha ha, tôi đặt tên là Tĩnh Tĩnh, cũng bởi lúc viết kịch bản, tôi nhớ tới mỗi lần tôi khóc nhè, cậu đều nói: ‘Yên tĩnh đi!’ Tôi viết nhân vật, còn cậu đóng vai, quả thật hoàn mỹ!”
Giang Thư Hoàn: “…”
Anh ấy đặt tên nữ chính kiểu này, nhân vật biết được chắc sẽ khóc mất.
Cô suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không hứng thú với kiểu nữ chính m.á.u chó này.”
Cô đóng phim vốn chẳng phải để kiếm tiền hay nổi tiếng mà chỉ muốn học hỏi, rèn luyện. Mà đóng phim m.á.u chó thì học hỏi được gì? Chưa kể, bản thân cô mới chỉ là nửa xô nước, năng lực chưa chín, nhảy lên nữ chính chẳng phải quá miễn cưỡng rồi sao.
Những người khác: “…”
Một bên thì trao vai nữ chính một cách tùy tiện.
Một bên thì từ chối cũng thật sự quá tùy tiện rồi.
Trong số đó, phức tạp nhất chính là Hứa Tân Tân, Hồng Chí Cao cùng mấy diễn viên trước nay luôn nịnh bợ Phạm Dương Huy để mong giành vai.
Đây là nữ chính trong bộ phim biên kịch Mã Văn Tài và đạo diễn Phạm Dương Huy đó!
Có khác gì “bom tấn chắc chắn bùng nổ” đâu!
Dù chỉ là vai phụ nhỏ xíu, cũng có thể nhờ vậy mà một bước lên trời!
Vậy mà cô gái không biết từ đâu chui ra kia lại còn dám từ chối!
Cô có biết mình vừa bỏ lỡ cái gì không!
Rốt cuộc cô đang kiêu ngạo cái gì vậy hả.JPG
Ngay cả Phạm Dương Huy, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn.
Bởi ông rất rõ tính khí của Mario. Đây mới là lần thứ hai hợp tác nhưng đã thấu hiểu rồi.
Trước khi một dự án được lập hồ sơ, Mario sẽ vô cùng cẩn trọng trong việc khảo sát từng ê-kíp sản xuất. Trong tay anh ấy có một đội ngũ cực kỳ chuyên nghiệp, chuyên phụ trách thẩm định và lựa chọn đoàn làm phim, mà cả quá trình đánh giá khắt khe đến mức nghiêm ngặt.
Thế nhưng, một khi đã chọn được đoàn sản xuất, Mario sẽ trao cho họ sự tin tưởng và tự do tuyệt đối. Sự tự do ấy bao gồm cả sự thoải mái về kinh phí, cũng như quyền chủ động trong quá trình sản xuất, từ khâu lựa chọn diễn viên đến các khâu khác.
Nói cách khác, Mario gần như không can thiệp vào bất cứ công việc nào về sau.
Cũng chính vì thế mà các công ty quản lý và diễn viên luôn tìm cách ra sức lấy lòng Phạm Dương Huy. Dù sao, nếu Mario không để tâm thì quả thực mọi chuyện đều do Phạm Dương Huy toàn quyền quyết định.
Nhưng rồi vừa nãy ông đã nghe thấy gì cơ chứ?
Mario nói muốn ở lại thành phố S nửa năm để giám sát tiến độ đoàn phim?
Còn bảo muốn để cô gái trước mắt này đảm nhận vai nữ chính?
Phạm Dương Huy cảm thấy con người Mario bỗng trở nên xa lạ vô cùng.
Chỉ là không ngờ rằng Mario lại bị đối phương từ chối thẳng thừng.
Một biên kịch vàng, một đạo diễn vàng, sự kết hợp hoàn hảo, bộ phim gần như chắc chắn sẽ bùng nổ, thế mà cô gái này lại có thể từ chối?
Tâm tình của Phạm Dương Huy lập tức càng thêm phức tạp.
Việc bị Giang Thư Hoàn khước từ rõ ràng khiến Mario có hơi thất vọng, song anh ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: “Không sao, cậu không thích phim ngôn tình sến súa thì tôi có thể viết một kịch bản khác mà cậu thích. Cậu thích thể loại nào cũng được, tôi đều có thể viết!”
Không thể viết thì cũng phải viết, nếu bản thân không làm được thì anh ấy sẽ lập hẳn một nhóm biên kịch cùng viết.
Mario âm thầm nghĩ vậy.
Lần này, Giang Thư Hoàn không từ chối ngay mà chỉ nói: “Để tôi suy nghĩ lại sau nhé.”
Màn kịch “đồng môn thuở nhỏ gặp lại đầy nhiệt huyết” cuối cùng cũng khép lại.
Dù rằng phần nhiệt tình chủ yếu đến từ Mario nhưng nhìn chung cũng xem như là một cuộc trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, Giang Thư Hoàn mới có cơ hội giới thiệu Trần Nhĩ Nhã bên cạnh cho Mario, tiện thể thay cô ấy tranh thủ một chút: “Diễn xuất của cô Trần không tồi đâu, đoàn phim của các cậu có thể cho cô ấy một cơ hội thử vai không?”
Mario lịch sự bắt tay Trần Nhĩ Nhã, ngắm cô ấy mấy lượt, thấy nữ diễn viên này có gương mặt cũng khá, chỉ là khí chất hơi trầm, dường như không hợp lắm với vai Phùng Tĩnh Tĩnh. Nhưng đã là lời Giang Thư Hoàn mở miệng thì nhất định phải nể mặt.
Anh ấy quay sang nhìn Phạm Dương Huy: “Đạo diễn Phạm, cho cô Trần đây một cơ hội thử vai nhé?”
Trong lòng Phạm Dương Huy thầm nhủ: lúc nãy anh muốn cho cô Giang làm nữ chính thì sao không nghĩ đến tôi là đạo diễn nhỉ?
Bề ngoài ông vẫn giữ nụ cười lịch thiệp: “Tất nhiên là được.”
Trần Nhĩ Nhã kinh ngạc đến ngây người.
Thực ra hôm nay cô ấy đến đây là ôm tâm lý thử vận may, xem có thể nhặt được vai nữ phụ ác độc nào đó không. Dù sao có những vai phản diện quá mức tàn độc, vượt qua giới hạn chịu đựng của khán giả thì cũng chẳng mấy ai muốn diễn. Biết đâu họ sẽ cân nhắc đến một diễn viên vốn mang theo nhiều “vết nhơ” như cô.
Mục tiêu của cô ấy chỉ đơn giản là kiếm một hai vai diễn để bám trụ trong giới. Nếu may mắn, Nhiếp Chính Vương được hoàn tất và phát sóng thuận lợi thì đó cũng chính là cơ hội xoay mình.
Nào ngờ Giang Thư Hoàn lại giúp cô ấy giành được cơ hội thử vai trong một dự án b.o.m tấn thế này.
Cô ấy như bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào đầu, choáng váng đến mức chỉ có thể khe khẽ nói: “Cảm ơn đạo diễn Phạm.”
Hồng Chí Cao cũng không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này. Nhưng sau cặp kính, mắt hắn ta như lóe lên tia sáng. Đã đến nước này, hắn ta dứt khoát thuận theo tình thế.
Hắn ta vội vàng cười, tiếp lời: “Cảm ơn biên kịch Mã Văn Tài, cảm ơn đạo diễn Phạm đã cho Nhĩ Nhã một cơ hội quý giá như thế. Nhĩ Nhã là một diễn viên vô cùng xuất sắc của studio chúng tôi, bất kể ngoại hình hay diễn xuất đều chẳng thua kém gì Tân Tân cả.”
Nói là “chẳng thua kém” nhưng cách nói ấy lại ngầm ám chỉ Từ Tân Tân có phần nhỉnh hơn.
Hồng Chí Cao tiếp tục: “Đạo diễn Phạm đã cho Nhĩ Nhã cơ hội thử vai, vậy thì hay là để Tân Tân của chúng tôi thử một vai nữa nhé?”
Phạm Dương Huy liếc nhìn Từ Tân Tân. Cô gái này lúc nãy biểu hiện tính cách thực sự rất giống Phùng Tĩnh Tĩnh. Trước đó ông còn lưỡng lự, một phần do e ngại danh tiếng của Hồng Chí Cao. Nhưng giờ đã cho người của studio ấy cơ hội thì để Tân Tân thử vai thêm cũng chẳng có gì không ổn.
Ông liền nhìn sang Mario: “Ý biên kịch Mã thế nào?”
Phạm Dương Huy vốn không phải người hẹp hòi, sẽ chẳng vì chuyện Tân Tân vô tình hắt rượu vào mình mà ghi hận một cô gái. Chỉ là trước đó Hồng Chí Cao từng tỏ thái độ không hay với Mario, không biết vị thiếu gia vừa có tài vừa có tiền này có để bụng không.
Thực ra, Phạm Dương Huy đã nghĩ quá nhiều.
Khi nãy, Mario vì quá kích động khi gặp lại Giang Thư Hoàn, gần như chỉ nhìn thấy và nghe thấy mỗi cô. Hai câu của Hồng Chí Cao hoàn toàn không lọt vào tai anh ấy.
Anh ấy nhún vai: “Không sao cả, chuyện này là việc của đạo diễn, anh quyết định là được.”
Phạm Dương Huy: “…”
Giờ lại thành việc của tôi rồi à.
Cái kiểu “tiêu chuẩn kép” này đúng là rõ rành rành.
Giang Thư Hoàn liếc nhìn vẻ mặt hớn hở của Hứa Tân Tân và bộ dạng đắc ý của Hồng Chí Cao, rồi xen vào nói: “Thật ra tôi thấy mấy anh chị ở đây ai cũng có ngoại hình khí chất rất tốt. Dù sao cũng chỉ là thử vai thôi, sao đạo diễn Phạm không cho mọi người cùng một cơ hội nhỉ?”
Mấy nam nữ diễn viên trẻ đứng gần đó, cùng các quản lý không biết từ lúc nào đã vây quanh, nghe thế mà mắt sáng rỡ.
Thực ra trước khi Giang Thư Hoàn lên tiếng, trong lòng mấy quản lý này cũng đã ngấm ngầm tính toán, muốn học theo Hồng Chí Cao, mặt dày xin cơ hội thử vai cho nghệ sĩ của mình.
Chỉ là Hồng Chí Cao có cái cớ là Trần Nhĩ Nhã, còn bọn họ thì không, nói ra sẽ khó nghe. Hơn nữa, ở chỗ đông người thế này, ai mở miệng trước cũng đồng nghĩa mở đường cho người khác. Ai cũng không muốn làm “chim đầu đàn”, đều ngóng người khác ra tay trước.
Một câu nói giản đơn của Giang Thư Hoàn, chẳng khác nào đã giúp họ một ân huệ to lớn. Lập tức, ai nấy không còn giữ im lặng nữa.
“Đúng vậy đó đạo diễn Phạm, thật ra nghệ sĩ nhà chúng tôi từ lâu đã vô cùng yêu thích nhân vật do biên kịch Mã Văn Tài chắp bút, đặc biệt là vai Phùng Tĩnh Tĩnh. Trước đây, khi biên kịch Mã đăng vài đoạn trích trên weibo cá nhân, cô ấy đã xem xong liền nói, giá mà có cơ hội được đóng vai Phùng Tĩnh Tĩnh thì tốt biết mấy. Một cô gái lương thiện, phóng khoáng như thế, đúng là thần tượng của cô ấy.”
“Nghệ sĩ nhà chúng tôi sau khi xem những đoạn trích ấy thì cả đêm không ngủ nổi, nói rằng quá xúc động, quá cảm động. Cô ấy thậm chí còn hy vọng ngoài đời thực có một Phùng Tĩnh Tĩnh như vậy để có thể làm bạn với một cô gái tuyệt vời như thế.”
“Nghệ sĩ nhà chúng tôi và một người bạn khác thậm chí còn dựa vào những đoạn ngắn biên kịch Mã đăng tải, tự dùng điện thoại dựng nên một tiểu phẩm. Tất nhiên, chỉ là để tự giải trí, không hề đăng lên bất kỳ nền tảng nào, chủ yếu là quá yêu thích kịch bản này nên tay nghề ngứa ngáy thôi. Biên kịch Mã, anh đúng là thiên tài, trong làng giải trí bây giờ thật sự hiếm có được một biên kịch có trình độ như anh.”
Mọi người đều rất rõ ai mới là ông chủ của bộ phim này, thế nên những tràng “cầu vồng tung hô” liền được dệt nên, bay bổng tận trời, mỗi người một vẻ, thi nhau phô tài nịnh nọt. Cái kiểu như “muốn làm bạn với một cô gái như vậy” thì rõ ràng là đang cố tình nịnh đúng chỗ, nghe có hơi lố lăng nhưng lại không mất đi vẻ chân thành.
Khóe miệng Phạm Dương Huy khẽ giật.
Ông đã sớm nhìn ra Mario coi trọng cô bạn thuở thiếu thời này đến mức nào nên cũng vui lòng nể mặt Giang Thư Hoàn, liền cười nói: “Cô Giang nói rất có lý. Tôi thấy mọi người đều rất tốt, đều là những diễn viên ưu tú, có thực lực. Các bạn đồng ý đến đoàn phim chúng tôi thử vai, tôi thực sự vinh hạnh, cầu còn không được.”
Dù sao thì nể mặt cũng đã nể, dứt khoát nói một câu thật đẹp.
Thế là, ai nấy đều vui mừng.
Ngoại trừ Hồng Chí Cao và Hứa Tân Tân.
Vốn dĩ nếu chỉ có Trần Nhĩ Nhã và Hứa Tân Tân, Hồng Chí Cao đương nhiên có cách để Hứa Tân Tân chiến thắng. Lui một vạn bước, cho dù thật sự để Trần Nhĩ Nhã giành được vai diễn này thì ít ra cô ấy vẫn thuộc công ty hắn ta. Nếu Trần Nhĩ Nhã có thể nhờ bộ phim này mà trở mình, hắn ta cũng chẳng ngại cân nhắc ký tiếp hợp đồng với cô ấy.
Nhưng bây giờ lại chen thêm nhiều đối thủ cạnh tranh thế này, chẳng phải mọi chuyện lại quay về vạch xuất phát sao?!
Vậy thì hắn ta vắt óc bày mưu gọi Trần Nhĩ Nhã đến, sắp xếp “kịch bản” khổ cực đến thế rốt cuộc có ý nghĩa gì?!
Tất nhiên, lúc này cũng chẳng còn ai để tâm đến suy nghĩ của Hồng Chí Cao nữa.
Mario vốn định tranh thủ thời gian hàn huyên cùng Giang Thư Hoàn nhưng chẳng ngờ chỉ mới một lúc ngắn ngủi đã có không ít đạo diễn và diễn viên nghe phong thanh liền kéo đến từ những góc khác trong đại sảnh yến tiệc, ai cũng muốn nhân cơ hội này kết nối với Mã Văn Tài. Chẳng mấy chốc, Mario đã bị vây kín giữa đám đông.
Sau khi Giang Thư Hoàn trao đổi xong phương thức liên lạc với Mario thì lặng lẽ chuồn đi. Cô đến là để xem náo nhiệt, ăn dưa, chứ không phải để trở thành tâm điểm cho người ta bàn tán.
Cô tùy ý dạo quanh trong đại sảnh, chợt đôi mắt sáng lên.
Ơ, bóng lưng phía trước kia chẳng phải là ảnh đế Quý Hàm Chương sao?
