Sau Khi Bị Phản Bội, Trúc Mã Tổng Tài Đoạt Lại Tôi - Chương 5

Cập nhật lúc: 03/11/2025 14:06

Hành lang đông nghẹt người, những "con chuột lột" trong phòng bệnh cũng lần lượt bước ra.

Biết được sự thật, bác sĩ tức giận mắng: "Nhảm nhí! Đúng là nhảm nhí! Nếu đốt pháo mà xua được bệnh tật, thì cần bác sĩ làm gì! Cần bệnh viện làm gì! Tôi hiểu tâm trạng của các vị phụ huynh, nhưng không được mê tín mù quáng, nếu không chỉ chuốc lấy thất bại!"

Tằng Tú Nga ướt sũng, chỉ vào tôi mắng: "Không phải do chúng tôi, là do con này! Nó cố ý! Bác sĩ, hãy gọi cảnh sát bắt nó đi! Nó phá rối trật tự công cộng!"

Nhưng bác sĩ đâu có tâm trạng nghe bà ta biện bạch.

Trong mắt bác sĩ, truy cứu trách nhiệm không quan trọng, quan trọng là sắp xếp lại bệnh nhân.

Thế là bác sĩ bỏ qua Tằng Tú Nga, quay ra dặn y tá: "Nhanh chóng sắp xếp phòng khác cho bệnh nhân!"

Giang Di mặc đồ bệnh nhân, cũng ướt nhẹp, được Cố Yến Khanh bế đứng một bên.

Y tá nhanh chóng sắp xếp phòng mới, Cố Yến Khanh ôm Giang Di đi vào.

Tằng Tú Nga không nuốt trôi cơn tức, giận dữ nhìn tôi định mắng, nhưng lại lo cho Giang Di, đành vào phòng trước.

Giang Hải Dương lau nước trên mặt, chỉ vào tôi nghiến răng: "Giang Vãn, mày đợi đấy!"

Tôi bình thản, không chút sợ hãi.

Vốn dĩ mục đích chuyến đi này đã đạt, tôi nên rời đi, nhưng sực nhớ chưa đưa trang sức cho đôi nam nữ khốn ấy.

Tôi đành vào phòng bệnh lần nữa.

Giang Di đã thay đồ bệnh nhân khô ráo, ngồi trên giường thấy tôi vào, ánh mắt lập tức sắc bén, nhưng có lẽ vì Cố Yến Khanh ở đây, hôm nay cô ta tỏ ra nhẫn nhịn.

"Giang Vãn, mày còn muốn gì nữa!" Tằng Tú Nga từ nhà vệ sinh bước ra, thấy tôi liền quát.

Không để ý đến sự tức giận của Tằng Tú Nga, tôi tiến đến đôi gian phu dâm phụ, lấy trang sức ra: "Giang Di, chúc mừng cô sắp kết hôn — được lấy người đàn ông mơ ước, tâm nguyện thành tựu, c.h.ế.t cũng nhắm mắt."

"Giang Vãn!" Tằng Tú Nga lại gào lên.

Nhưng tôi nói đúng sự thật.

Năm mười tám tuổi, Giang Di từng ước: "Cả đời này nhất định phải lấy Cố Yến Khanh, không thì thà c.h.ế.t."

Giờ cũng là ứng nghiệm rồi.

Nhưng tôi dùng từ cay độc như vậy, Giang Di lại không tức giận.

Cô ta nhìn tôi, mắt long lanh nước: "Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã nhường Yến Khanh ca ca cho em. Em biết chị tức giận nên mới làm chuyện lúc nãy, là em có lỗi với chị, em không trách chị..."

Chưa nói hết câu, nước mắt cô ta đã rơi, giống hệt Lâm Đại Ngọc.

Tôi cười: "Giang Di, hồi nhỏ cô làm ác đều rất thẳng thắn, sao giờ lại học được cách giả dối? Sợ Yến Khanh ca ca không thích bộ mặt độc ác của cô à?"

Cô ta vẫn ủy khuất: "Hồi nhỏ em không hiểu chuyện, chị lại cái gì cũng giỏi, em chỉ có thể dùng cách không chính đáng để thu hút chút chú ý... Cảm giác sống nhờ, chị không hiểu đâu."

Ôi trời!

Tôi lắc đầu, trong lòng bất giác khâm phục!

Diễn xuất này, không đoạt giải Oscar là phí.

Từ khi bước vào cửa Giang gia, cô ta sống như công chúa, còn tôi — công chúa chính thức — lại trở thành người hầu và bia đỡ đạn.

Giờ cô ta lại giả vờ khổ sở nói — cô ta sống nhờ?

Tôi lười tranh cãi, chỉ thuận theo lời cô ta: "Cô nói vậy, khiến tôi cảm thấy bao năm bị đ.á.n.h đập của tôi đều vô ích. Cảm giác sống nhờ, cô không hiểu, nhưng cảm giác sắp c.h.ế.t, cô hiểu rõ nhất."

"Giang Vãn, em đừng quá đáng!" Cố Yến Khanh lên tiếng trách móc.

Giang Hải Dương cũng quát: "Giang Vãn, em gái mày sắp c.h.ế.t rồi, mày còn trêu chọc nó! Cẩn thận sau này gặp họa!"

Tôi quay sang nhìn người cha khốn nạn này, chậm rãi nhắc nhở: "Đừng nguyền rủa tôi như vậy, nếu linh ứng, đứa con gái cưng của ông dưới suối vàng cũng không yên ổn đâu. Không có sự che chở của ông, nó không phải đối thủ của tôi."

"Mày—"

Thấy họ tức đến nghẹn lời, mặt đỏ gay, tôi thầm lạnh lùng cúi người đặt hộp trang sức cạnh Giang Di: "Giữ lấy đi, người yêu của cô đã trả tiền rồi."

Giang Di liếc nhìn Cố Yến Khanh, hắn mặt cứng đờ.

"Đám cưới định vào khi nào?" Tôi giả vờ quan tâm hỏi, tưởng họ ít nhất sẽ đợi Giang Di ổn định mới tổ chức.

Ai ngờ, Giang Di dịu dàng nói: "Chính là đám cưới của chị và Yến Khanh ca ca đó, chỉ là cô dâu đổi thành em..."

Cái gì?

Tôi nhíu mày, lập tức hiểu ra.

Thì ra bọn họ không chỉ cướp chú rể, váy cưới, trang sức của tôi, mà còn muốn chiếm luôn cả hôn lễ?

Tằng Tú Nga thấy phản ứng của tôi, bỗng tươi cười, có vẻ đắc ý: "Đám cưới của cô và Yến Khanh đã chuẩn bị xong xuôi, thiệp mời cũng gửi rồi, hủy bỏ thì phí lắm. Chi bằng dùng luôn cho tiện."

Tôi không nói gì, chỉ quay sang nhìn Cố Yến Khanh, muốn xem hắn phản ứng ra sao.

Hôn lễ này tôi chuẩn bị suốt nửa năm.

Từ kế hoạch tổng thể đến từng chi tiết nhỏ như quà tặng khách, tự tay may váy cưới, bay ra nước ngoài chọn trang sức...

Bao tâm huyết của tôi, giờ lại rơi vào tay con điếm giả nai này?

Cố Yến Khanh nhìn ánh mắt phẫn nộ của tôi, rõ ràng có chút hối hận.

Hắn bước tới định nắm tay tôi, tôi né ngay.

"Tiểu Vãn... Anh xin lỗi, anh biết em đã bỏ rất nhiều công sức cho hôn lễ này, nhưng chính vì vậy mới không thể lãng phí... Hơn nữa, Giang Di là em gái em, là người nhà, nhường hôn lễ này cho em ấy cũng là..."

Có lẽ vì sắc mặt tôi quá khó coi, hắn nói dần nhỏ đi.

Tôi nắm chặt tay, kìm nén cơn muốn tát hắn, mỉa mai: "Là gì? Của nhà không lọt sân người à?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.