Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo. - Chương 136: Tạ Tộc Trưởng Suýt Tức Chết
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:59
Tộc trưởng đương nhiệm của dòng họ Tạ, Tạ Kính Hiên, là người có tâm thái vô cùng bình thản. Ba mươi năm uống trà đã giúp ông tu luyện được sự điềm tĩnh đến mức thượng thừa.
Khi đám con cháu trong thôn hớt hải chạy đến báo tin, ông vẫn giữ phong thái vững như bàn thạch. Ông quan niệm rằng, nhân vật quan trọng nhất thiết phải xuất hiện cuối cùng. Nhận được tin xong, ông vẫn ung dung thay bộ áo ngắn chuyên dùng tiếp khách, rồi còn đủng đỉnh đi vệ sinh.
Xong xuôi đâu đấy, ông mới phe phẩy cái quạt xếp, bước những bước nhỏ khoan t.h.a.i đi về phía nhà Tạ Lai Phúc.
Từ xa đã nghe tiếng ồn ào, ông không khỏi nhíu mày. Đến nơi, vẻ mặt phong khinh vân đạm của ông rốt cuộc không giữ được nữa.
Trấn trưởng Tiêu Lập An vẻ mặt kinh hoàng, đang bị mấy xã viên đè nghiến xuống đất, bóp cổ. Cặp kính gọng vàng - biểu tượng của lãnh đạo, giờ lủng lẳng trên một bên tai như chơi xích đu. Trợ lý Tiểu Bang của trấn thì mặt cắt không còn giọt máu, đang đạp xe như bay, vừa chạy vừa gào thét gọi viện binh.
Đội viên đội an ninh trấn thì kẻ tập tễnh bỏ chạy, người bị thương nặng đứng không vững phải dìu nhau. Một đội viên gầy như khỉ cùng một đội viên mặt đầy m.á.u đang khiêng một người phụ nữ to khỏe, miệng gào thét bi tráng rằng đồng đội bị đ.á.n.h sảy thai.
Cảnh tượng này khiến ông trố mắt đứng hình.
Một lúc lâu sau ông mới hoàn hồn, vung quạt xếp trong tay lao vào, quất tới tấp vào đám người trong sân.
"Cái lũ ranh con này, những lời tao dạy dỗ chúng mày hàng ngày đều như gió thoảng bên tai phải không? Đó là đội an ninh trấn đấy, sao chúng mày dám ra tay nặng như thế hả? Lũ không biết trời cao đất rộng này, không chọc thủng trời thì không yên đúng không? Tạ Lai Phúc, Tạ Lai Phúc mày cút ra đây cho tao ~ Thằng Ba đâu, thằng Bảy đâu? Hai cái lão già c.h.ế.t tiệt kia chạy đi đâu rồi? Cút hết ra đây cho tao!! Nhìn xem chúng mày làm chuyện tốt gì đây này!"
Tạ Kính Hiên nhảy dựng lên mắng Tạ Lai Phúc một trận té tát. Sau đó mới thay đổi sắc mặt, cười nịnh nọt quay sang đỡ Tiêu Lập An dậy.
"Trấn trưởng Tiêu, ha ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm thôi ~ Tất cả chỉ là hiểu lầm ~ Nào nào, để tôi đỡ ông dậy."
Tiêu Lập An nhìn Tạ Kính Hiên đầy đề phòng. Người của ông đã bị đ.á.n.h chạy hết, chỉ còn mình ông rơi vào vòng vây địch. Vừa rồi ông nhìn rõ mồn một. Vương Đại Chùy mặt đầy máu, Đội trưởng Tô thì tay áo ống quần dính đầy máu. Lưu Tứ Thanh què một chân, Tiêu Nguyệt Hoa còn phải để người ta khiêng đi. Chẳng lẽ hôm nay ông sẽ hy sinh vì nhiệm vụ tại đây sao?
Đã sớm nghe danh người nhà họ Tạ ngang ngược, nhưng ông không ngờ họ lại ngang ngược đến mức này! Giữa thanh thiên bạch nhật, đ.á.n.h hội đồng đội an ninh thì thôi, lại còn dám bắt cóc cả trấn trưởng là ông. Tiêu Lập An căng thẳng toát mồ hôi trán, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh:
"Tôi nói cho các người biết, người của tôi đã về gọi viện binh rồi. Các người liệu hồn mà suy nghĩ cho kỹ. Nếu tôi xảy ra chuyện gì, các người không ai chạy thoát đâu!"
Giọng nói run rẩy ít nhiều đã bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng ông.
"Sao có thể chứ! Ôi chao, Trấn trưởng Tiêu, tôi đã bảo rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi!"
Tạ Kính Hiên cười xòa lấy lòng, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người Tiêu Lập An. Sau đó nghiến răng nghiến lợi kéo Tạ Lai Phúc lại, trầm giọng quát:
"Rốt cuộc là chuyện gì, sao lại thành ra thế này? Tao đã bảo chúng mày làm việc phải khôn khéo cơ mà? Thôn chúng ta lớn thật, nhưng cũng không thể chống đối chính quyền được! Nhóm Tiêu Lập An là cán bộ nhà nước đấy. Có thể so với mấy xã viên thôn nhỏ lẻ tẻ được sao? Đầu óc mày có vấn đề à? Mày đang gây họa lớn cho nhà họ Tạ đấy biết không? Mày muốn hại c.h.ế.t mọi người à? Mày không sợ người ta điều động lực lượng vũ trang đến trấn áp thật à?"
Tạ Kính Hiên càng nói càng điên, cầm quạt xếp quất tới tấp vào cái đầu to của Tạ Lai Phúc.
Hai "lão già trẻ trâu" phạm lỗi là ông Ba và ông Bảy cúi đầu im thin thít không dám ho he. Chỉ sợ cái quạt của ông anh họ trước mặt bao nhiêu con cháu lại quất lên đầu mình thì còn mặt mũi nào nữa.
"Mau xin lỗi Trấn trưởng Tiêu đi! Xin lỗi xong thì chuẩn bị ít quà cáp, cùng tôi đưa Trấn trưởng Tiêu về. Vừa rồi đứa nào đ.á.n.h người, mau đứng ra cùng tôi lên trấn xin lỗi các đồng chí đội an ninh."
Tạ Kính Hiên không dám chậm trễ giây phút nào, vội vàng giục Tạ Lai Phúc chuẩn bị quà cáp, còn mang theo không ít tiền và phiếu. Vội vã kéo Tiêu Lập An lên trấn. Chuyện này phải dập ngay trước khi báo cáo lên huyện. Nếu không để kẻ có tâm lợi dụng thì sẽ loạn to.
Dọc đường đi, Tạ Kính Hiên nói khô cả cổ, cuối cùng cũng khiến Tiêu Lập An tin rằng nhà họ Tạ không có ý đồ tạo phản. Tất cả chỉ là do trời nóng người nóng tính, thanh niên bốc đồng gây ra hiểu lầm.
Khi họ hớt hải chạy đến tòa nhà văn phòng trấn, vừa kịp ngăn trợ lý Tiểu Bang đang định quay số gọi lên huyện. Thấy điện thoại chưa gọi đi, Tạ Kính Hiên thở phào nhẹ nhõm.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi. Trợ lý Bang, không biết mấy đồng chí đội an ninh đâu rồi?"
Trợ lý Tiểu Bang lúc này vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lập An. Anh ta nghiêm túc nghi ngờ trấn trưởng có phải đang bị ép buộc hay không! Tiêu Lập An nhìn Tạ Kính Hiên và Tạ Lai Phúc đang khúm núm bên cạnh, trong lòng sướng rơn. Mẹ kiếp, ngày thường tộc trưởng và đại đội trưởng nhà họ Tạ hống hách coi trời bằng vung cũng có ngày hôm nay.
Trợ lý Tiểu Bang thấy trấn trưởng có vẻ không bị ép buộc, lúc này mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng xuống.
"Các đội viên đội an ninh hình như bị thương tập thể, vừa về đến trấn là đi thẳng đến trạm y tế rồi."
Da đầu Tạ Kính Hiên tê rần. Vừa rồi ở nhà họ Tạ, đám xã viên luôn mồm thề thốt là không ra tay nặng, không làm ai bị thương. Ngược lại phe mình còn bị thương mấy người. Trong đó một người mặt sưng vù to gấp đôi bình thường. Dọc đường đi ông ta không phải không nghi ngờ, liệu có phải đội an ninh đ.á.n.h người của họ, sợ bị trả thù nên đang diễn kịch không.
Không ngờ đến mức phải vào trạm y tế? Thời buổi này, đau ốm xoàng xĩnh chẳng ai chạy vào bệnh viện làm gì. Ngay cả hai người nhà họ Tạ bị đ.á.n.h thành đầu heo cũng chỉ tìm bà Lưu trong thôn biết chút y thuật xem qua thôi.
Tạ Kính Hiên không dám chậm trễ, kéo ngay Tiêu Lập An đi làm người trung gian, hướng về phía trạm y tế.
Tại trạm y tế lúc này, Tiêu Nguyệt Hoa và Tô Thanh Từ đều đã thay quần áo bệnh nhân nằm trên giường. Lưu Tứ Thanh chẳng những chân quấn đầy băng gạc mà còn bị treo lên cao. Vương Đại Chùy thì cả cái đầu quấn băng kín mít như xác ướp, chỉ hở mỗi hai con mắt.
Vương Quốc Khánh kéo tay Vương Diễm Lệ (vợ Tiêu Lập Quốc, làm ở trạm y tế) hỏi: "Cô ơi, còn cháu thì sao, cháu không làm chút gì à?"
Vương Diễm Lệ sa sầm mặt, hất tay cậu ta ra: "Cô khuyên các cháu vừa vừa phai phải thôi! Đừng để đến lúc không dọn dẹp nổi hậu quả!"
Tiêu Nguyệt Hoa nằm nửa người trên giường, nước mắt lưng tròng xoa bụng. Cô không ngờ mình có t.h.a.i thật. Tô Thanh Từ cũng vẻ mặt chán đời, tại sao cái cơ thể này lại đau bụng kinh cơ chứ??
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tạ Kính Hiên và Tạ Lai Phúc dưới sự dẫn đường của Tiêu Lập An đã tìm được phòng bệnh. Nhìn Vương Đại Chùy bị bó như xác ướp, Lưu Tứ Thanh treo chân, cùng hai nữ đồng chí nằm liệt giường nước mắt ngắn dài. Tạ Kính Hiên suýt chút nữa tắc thở ngất ngay tại chỗ.
