Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo. - Chương 247: Sập Bẫy

Cập nhật lúc: 26/12/2025 00:56

Tần Tương Tương không biết rằng, hiện tại cả cái đại viện quân khu đang đợi bà ta về!

Vừa mới bước vào cổng, đã có người nhà quân nhân đón đầu.

"Ô kìa, Y tá trưởng Tần, tan làm rồi đấy à?"

"Ái chà, mới có bao lâu không gặp? Sao trông cô như biến thành người khác thế này?"

"Cô nhìn cái mặt này xem, vàng như nghệ, trong mắt kìa, eo ôi, toàn tia m.á.u là tia m.á.u?"

"Ôi dào, sao bọng mắt với nếp nhăn đuôi mắt chui ra hết cả thế kia?"

"Cô bị nặng thế này cơ à? Chẳng phải chỉ là mãn kinh thôi sao? Uống t.h.u.ố.c đàng hoàng vào là được chứ gì?"

"Cứ nhất quyết phải động vào mấy cái tâm tư lệch lạc, chậc chậc chậc ~"

Tần Tương Tương thấy đối phương dùng giọng điệu nhẹ bẫng để nói ra những lời quan tâm đầy mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g này, suýt chút nữa không kiềm chế được tính nóng nảy, định cầm cái túi trên tay ném vào mặt mụ ta.

"Trương Quốc Phân, bà ăn no rửng mỡ à? Tôi với bà không oán không thù, bà cứ nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"

"Ấy ấy, nhìn cô nói kìa, tôi làm gì cô nào? Tôi chẳng phải thấy sắc mặt cô không tốt nên quan tâm chút sao?"

"Thế giới này lương thiện lắm, cô đừng có lúc nào cũng ôm tâm tư đen tối, cảm thấy ai cũng muốn hại mình như thế."

Trương Quốc Phân hừ lạnh một tiếng, mắt trợn ngược lên tận trời.

"Chúng tôi không giống có người, tùy tiện than vãn vài câu lấp lửng mà suýt chút nữa lấy mạng người khác!"

"Bà......"

Tần Tương Tương nghiến răng quay đầu đi thẳng, mụ này có bệnh, bà ta không muốn cãi nhau.

Bà ta còn có việc quan trọng hơn phải làm!

Mấy người nhà khác đứng xem náo nhiệt thấy Tần Tương Tương đùng đùng nổi giận bỏ đi, vẻ mặt đầy hóng hớt bàn tán:

"Nhìn cái dáng vẻ này, chắc là đang ủ mưu lớn đấy nhỉ?"

"Đi đi đi, chúng ta mau đi xem náo nhiệt, đừng để mụ ta lại bắt nạt chị Lý."

"Đúng đúng đúng, đi xem xem, chị Lý tâm địa thiện lương, lại không nơi nương tựa, chúng ta phải để mắt một chút, đừng để người ta bắt nạt."

Bên kia, Lý Nguyệt Nương, Tô Nghị và chị Phượng thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, đều nhìn chằm chằm ra cửa.

Tô Nghị lại càng căng thẳng.

50 đồng đấy, giờ ông thấy hơi hối hận, ông quên mất Tần Tương Tương dạo này đang "mãn kinh".

Nhỡ đầu óc bà ta chập mạch, làm ra chuyện gì thật thì ông lại mất tiền.

Trái ngược với sự căng thẳng của Tô Nghị, Lý Nguyệt Nương rất nhàn nhã, còn chị Phượng thì vẻ mặt đầy phấn khích.

Cộp cộp ~

Tiếng bước chân dần đến gần.

Tần Tương Tương sải bước xông vào.

Mắt Lý Nguyệt Nương sáng lên, đến rồi.

Tần Tương Tương quả nhiên không làm bà thất vọng, một chân vừa bước qua cửa, cái túi trong tay đã bay thẳng về phía Lý Nguyệt Nương!

"Con tiện nhân!!!"

"Muốn hại tao à!"

Lý Nguyệt Nương nghiêng người, tránh thoát đòn tấn công của Tần Tương Tương, vẻ mặt sợ hãi trốn ra sau lưng Tô Nghị.

Không đợi Tô Nghị hoàn hồn, Tần Tương Tương liền lao tới: "Tô Nghị, ông phải làm chủ cho tôi!"

"Lý Nguyệt Nương cái mụ đàn bà lòng dạ hiểm độc này hại khổ tôi rồi ~"

"Mụ ta lén đ.á.n.h tráo t.h.u.ố.c bổ của tôi!!"

Người Tô Nghị cứng đờ, phía sau truyền đến giọng nói thong thả của Lý Nguyệt Nương: "Tôi nói có sai đâu?"

"Ông còn bảo cô ta đáy lòng lương thiện, cô ta vẫn luôn muốn dồn tôi vào chỗ c.h.ế.t đấy!"

"Tần Tương Tương, cô đừng có ngậm m.á.u phun người, t.h.u.ố.c này là chồng cô đi mua, là chị Phượng chịu trách nhiệm sắc, sao lại thành tôi đ.á.n.h tráo t.h.u.ố.c của cô?"

"Cô bất mãn việc tôi ở đây thì cô cứ nói thẳng, đừng có hắt nước bẩn lên người tôi!"

Nói xong, Lý Nguyệt Nương vẻ mặt vô tội, ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa gào khóc.

Tiếng khóc ấy còn to và vang dội, nghe oan ức hơn Tần Tương Tương nhiều.

"A a a a ~ Tô Nghị cái đồ vô lương tâm, ông cứ trơ mắt nhìn tôi bị bắt nạt thế à ~"

"Bà già này sống không nổi nữa rồi, tự dưng bị người ta vu oan giá họa thế này ~"

"Hu hu hu ~ già rồi, bị người ta ghét bỏ, đây là muốn bức c.h.ế.t tôi mà ~"

"Cô muốn tôi đi thì cô nói thẳng ra, cô đi đường vòng lớn như thế làm gì ~"

Tần Tương Tương tức giận như núi lửa phun trào, mụ ta mà còn biết oan ức á?

"Lý Nguyệt Nương, bà không được c.h.ế.t t.ử tế đâu, bà cái đồ tâm đen phổi thối, bà dùng cái thủ đoạn bỉ ổi này...."

"Đủ rồi!"

Tô Nghị liếc nhìn mấy cái đầu đang thò thụt ngoài cửa, gầm lên một tiếng.

Ông nhìn Tần Tương Tương với ánh mắt đầy thất vọng: "Bà quả thực là không thể nói lý."

"Bà biến thành cái dạng này từ bao giờ thế?"

"Bà ấy nói không sai, t.h.u.ố.c này là tôi đi cùng để mua, cũng là chị Phượng chịu trách nhiệm sắc."

"Tại sao bà bỏ qua hai chúng tôi, lại cứ hắt nước bẩn lên người bà ấy?"

Tần Tương Tương chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tô Nghị, suýt chút nữa ngất xỉu.

"Tô Nghị, ông tin lời mụ ta? Ông không tin tôi?"

Tần Tương Tương cũng không nhịn được nữa, bà ta vừa giận vừa uất ức lại càng tủi thân.

"Hiện tại người bị tổn thương là tôi, là tôi bị ép uống nước hoàng liên hai ngày nay. Ông nhìn tôi đi, ông mở to mắt ra mà nhìn bộ dạng tôi xem, tôi bị mụ ta hành hạ ra cái dạng gì rồi?"

"Bao nhiêu năm nay người ở bên cạnh ông là tôi? Lo lắng cho ông ăn, mặc, ở, đi lại cũng là tôi. Ngày thường ông bênh vực mụ ta thì thôi, đến giờ ông vẫn bênh vực mụ ta, ông có chút lương tâm nào không hả?"

"Hu hu hu ~ Tô Nghị, ông tốt xấu bất phân, vô tình vô nghĩa, ông không xứng làm một Đảng viên!"

Tô Nghị bị Tần Tương Tương chỉ vào mũi mắng xối xả, ông cũng sắp nổ tung, quan trọng nhất là đau lòng 50 đồng tiền của mình.

"Tôi tin bà, thế bà làm chút chuyện gì để người ta tin tưởng đi chứ?"

"Bà bảo t.h.u.ố.c có vấn đề, t.h.u.ố.c này đúng là tôi đi cùng để kê đơn, tiền t.h.u.ố.c cũng là tôi tự tay móc ra."

"Bà nếu ngay cả tôi cũng không tin, có thể đi hỏi cảnh vệ viên Tiểu Lưu."

"Hoặc là hỏi chị Phượng xem hôm đó có phải tôi đi cùng không."

Chị Phượng không cần hỏi cũng vội vàng gật đầu: "Phu nhân, sư trưởng không lừa bà đâu, t.h.u.ố.c này vừa mang về đã đưa cho tôi, tôi vẫn luôn cất trong tủ cho bà mà."

Tô Nghị tiếp tục nói: "Bà không biết ơn thì thôi, bà còn như vậy, như vậy là vô cớ gây sự!"

"Có phải bà còn định nói, bà ấy đổi hết t.h.u.ố.c bổ quý giá của bà thành hoàng liên không?"

Đồng t.ử Tần Tương Tương co lại, sao ông ta biết?

"Có phải bà còn định vu oan cho bà ấy lừa tiền t.h.u.ố.c của bà?"

"Hoặc là bảo bà ấy bỏ độc vào t.h.u.ố.c hại bà?"

Tần Tương Tương rốt cuộc cảm thấy không đúng, bà ta ngơ ngác nhìn Lý Nguyệt Nương đang ngồi dưới đất thút thít.

Lý Nguyệt Nương cũng nhìn bà ta, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lý Nguyệt Nương còn nháy mắt phóng điện với bà ta một cái.

Tần Tương Tương ôm n.g.ự.c thở hồng hộc.

"Tôi mặc kệ trước đó mụ ta nói gì với ông, dù sao mụ ta chính là hại tôi."

"Hôm nay tôi mang t.h.u.ố.c đến bệnh viện cho bác sĩ Lưu thân thiết với tôi xem, cô ấy chính miệng nói cho tôi biết, trong này toàn là hoàng liên, căn bản không có a giao với nhân sâm gì cả."

"Ông nếu không tin tôi, tôi có thể mời bác sĩ Lưu đến đối chất với Lý Nguyệt Nương."

Người vây xem ở cửa không nhịn được nữa.

"Tần Tương Tương, bà thôi đi, bà cũng bảo rồi, bác sĩ Lưu kia thân thiết với bà, cô ta muốn nói thế nào chẳng phải do bà quyết định sao?"

"Đúng đấy, t.h.u.ố.c này mang đi rồi, qua tay bà rồi, bên trong thêm cái gì bớt cái gì, ai mà nói rõ được?"

Một chị gái bế con chen vào nói: "Không chừng là bà nhìn chị Lý không thuận mắt, muốn tính kế hãm hại người ta, tự mình giở trò bên trong cũng nên?"

"Đúng đúng đúng, tôi nghe nói trước đó bà uống hai thang ở nhà rồi."

"Giờ cũng đâu thấy bà bị làm sao? Thế này chẳng phải chứng minh t.h.u.ố.c không có vấn đề gì sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.