Sau Khi Hủy Hôn, Bệ Hạ Đắm Say Ta! - Chương 26: Mũ Xanh

Cập nhật lúc: 13/09/2025 16:02

Bên ngoài đều đồn ầm lên, nói Ngụy Vương được Thái hậu yêu chiều, có thể tự do ra vào cung cấm, cho đến nay, vẫn còn ở nơi từ trước hắn từng ở khi còn là Hoàng tử.

Thỉnh thoảng nghỉ lại trong cung, hắn lại ngầm dan díu với vài phi tần trong cung, cho Hoàng đế đội không ít nón xanh.

Chẳng qua thân thể Hoàng đế quá kém, không đủ sức sủng hạnh phi tần, cộng thêm thời gian không còn nhiều, đối với vị thân đệ cùng mẹ này, y cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.

“Mạnh tiểu thư, nô tỳ đưa ngài ra khỏi cung nhé!” Trương công công vỗ vỗ ngực, cẩn thận nói.

Vừa rồi suýt chút nữa đã dọa c.h.ế.t hắn.

Những vị đại Phật trong cung, từng vị một xuất hiện, chẳng phải rất đáng sợ sao?

Trương công công là tiểu thái giám bên cạnh Gia Hòa công chúa, năm nay mới mười lăm tuổi, nhỏ hơn Mạnh Thư, đương nhiên không chịu nổi sợ hãi.

“Hôm nay thật là lạ, theo lý mà nói, sau khi dùng bữa trưa, các chủ tử trong cung đều sẽ nghỉ trưa trong tẩm cung, huống hồ thời tiết lại nóng bức như vậy, thế mà…” Trương công công vừa nói vừa lắc đầu.

Bọn họ ở đây gặp Đức Phi và Ngụy Vương đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ lại còn gặp cả Hoàng thượng.

Thân thể Hoàng thượng không tốt, vào mùa hè ra ngoài dễ bị say nắng, bình thường sẽ không đi lại bên ngoài.

Đương nhiên, trừ khi có việc gấp.

Hoàng thượng đi gặp Thái hậu nương nương, chắc chắn có việc gấp.

Mạnh Thư nghe lời Trương công công nói, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, rất nhanh liền đi theo hắn ra khỏi cung.

“Tiểu thư, chúng ta bây giờ về phủ sao?” Lên xe ngựa, Tô Diệp mới dám mở lời.

Vừa rồi ở trong cung, nàng ấy đã nghẹn đến muốn chết, mấy lần muốn nói chuyện với tiểu thư, đều phải cố nhịn.

Mạnh Thư suy nghĩ một lát, liền hạ quyết định: “Đi An Tây Tiêu Cục.”

Phụ thân trấn thủ biên cương Tây Bắc, đại quân quanh năm đóng quân ngoài thành Quy Vân, vì chiến loạn không ngừng, ở đó có không ít cô nhi lưu lạc, không người chăm sóc.

Mẫu thân lòng thiện, đặc biệt mua một mảnh đất ở ngoại ô thành, lại thỉnh phụ thân tấu lên triều đình, thành lập Từ Ấu Viện, an trí những đứa trẻ đó.

Cả Đại Chu triều, trừ kinh thành ra, cũng chỉ có vài nơi thành lập Từ Ấu Viện.

Thành Quy Vân của bọn họ chính là một trong số đó.

Mọi chi phí của Từ Ấu Viện ở kinh thành đều do triều đình phụ trách.

Từ Ấu Viện ở thành Quy Vân, thì do Anh Quốc Công phủ của bọn họ nuôi dưỡng.

Năm Mạnh Thư năm tuổi bắt đầu học võ, mẫu thân Lục thị liền chọn một số cô gái nhỏ tuổi gần bằng Mạnh Thư từ Từ Ấu Viện, cùng theo sư phụ dạy Mạnh Thư luyện võ.

Mười một năm trôi qua, phàm là người nào có thể kiên trì, đều trở thành nữ hộ vệ của Mạnh Thư, những người không kiên trì được, Mạnh gia cũng sắp xếp cho họ những công việc khác, còn một số đã gả chồng rồi.

[Ba năm trước, Mạnh Thư giả trang thành thiếu niên, bắt đầu theo phụ huynh ra chiến trường, những nữ hộ vệ này cũng đều nữ phẫn nam trang theo nàng cùng đi.

Ba năm qua, các nữ hộ vệ tuy có tổn thất một ít, nhưng hơn một nửa vẫn còn sống sót.

Mạnh Thư lần này về kinh thành, các hộ vệ cũng đều theo về.

Trừ hơn một trăm nữ hộ vệ, còn có thân binh do phụ thân sắp xếp cho nàng khi ra chiến trường, tổng cộng hơn hai trăm người.

Theo luật lệ Đại Chu triều, Quốc Công phủ có thể nuôi hộ vệ, tối đa không được vượt quá ba trăm người.

Hộ vệ Mạnh gia sớm đã đủ rồi, những người này đương nhiên không thể theo Mạnh Thư về phủ.

Nàng và phụ thân thương lượng một phen, đã cấp bạc, cho phép những hộ vệ này thành lập An Tây Tiêu Cục.

Khác với các tiêu cục khác ở kinh thành, An Tây Tiêu Cục chỉ nhận các phi vụ trong vòng trăm dặm quanh kinh thành, không nhận các phi vụ đường xa.

Mục đích chính của bọn họ, không phải để chạy tiêu kiếm bạc, mà là để bảo vệ chủ tử của mình – Mạnh Thư.

Có những người này ở đó, Mạnh Thư sẽ không đến mức không có người dùng.

Người phụ trách liên lạc với những người này, là đại nha hoàn Thanh Đại bên cạnh Mạnh Thư.

Mạnh Thư ra ngoài, đều sẽ mang theo nàng ấy, hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Tiểu thư, chúng ta đi thẳng qua đó sao?” Thanh Đại hỏi.

“Ừm!” Mạnh Thư gật đầu: “Ngươi trước đây xử lý rất tốt, người kinh thành không biết An Tây Tiêu Cục sau lưng là ta làm chủ. Lúc này ta tới, người khác còn tưởng ta muốn ủy thác tiêu cục, không cần che giấu quá kỹ, quá cẩn trọng ngược lại dễ khiến người ta nghi ngờ.”

“Dạ!” Thanh Đại vội vàng gật đầu.

Những hộ vệ kia đến kinh thành còn sớm hơn tiểu thư. Khi họ thành lập An Tây Tiêu Cục, tiểu thư và Mạnh gia vẫn chưa về kinh. Thêm vào đó, mọi người hành sự cẩn thận, bề ngoài cũng có một vị chủ nhân đứng ra gánh vác, nên không ai liên kết An Tây Tiêu Cục với Mạnh gia.

An Tây Tiêu Cục thành lập năm tháng qua, dần dần cũng có chút làm ăn. Tiểu thư giờ này đi qua, chỉ như là đi ủy thác tiêu cục mà thôi.

……

Trong Thái Khang Cung, Hoàng đế đang cùng Thái hậu nói chuyện. Người thỉnh thoảng ho vài tiếng, đôi khi ho gấp đến mức không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Thái hậu bề ngoài có vẻ sốt ruột, nhưng thực chất lại có chút chán ghét, chỉ mong Hoàng đế rời đi sớm để bệnh khí không lây sang bà.

Mặc dù Thái y đã nói, bệnh của Hoàng đế là do độc tố còn sót lại trong cơ thể, thân thể quá yếu ớt dẫn đến, sẽ không lây sang người khác, nhưng Thái hậu vẫn ghét bỏ.

Ho đến mức tưởng chừng muốn đứt hơi, ai nhìn thấy cũng phải giật mình, chỉ muốn tránh xa Người.

Nhưng y là Hoàng đế, là “con trai” của bà ta, dù là diễn cho người khác xem, bà ta cũng phải nhịn sự chán ghét trong lòng, tươi cười đối đãi.

“Hoàng đế, Thừa Bình Hành Cung cách kinh thành quá xa, con không chịu nổi sự mệt nhọc của đường xa, cứ ở lại cung đi. Cứ để Ngụy Vương và Gia Hòa theo mẫu hậu, do bọn họ thay con hiếu kính, con cứ yên tâm!”

Hoàng đế nói muốn cùng đi Thừa Bình Hành Cung, muốn theo bên mẫu hậu để hiếu kính, Thái hậu thực sự muốn cười.

Với thân thể yếu ớt của y hiện giờ, đi rồi cũng chỉ thêm phiền toái cho người khác. Đừng nói đến việc hiếu kính, chính bà ta làm mẫu hậu còn phải lo lắng, chăm sóc y nhiều hơn.

Bà ta đi Thừa Bình Hành Cung là để đưa con ruột của mình là Ngụy Vương đi du ngoạn, chứ không muốn mang theo Hoàng đế cái tên bệnh tật này.

Trước khi sinh Ngụy Vương, Thái hậu quả thực yêu thương Hoàng đế như con ruột, nhưng từ khi sinh Ngụy Vương, tất cả đều thay đổi.

Thái hậu thậm chí còn hối hận khi xưa đã mượn bụng sinh con.

Nếu không phải vậy, con ruột của bà ta là Ngụy Vương mới là đích trưởng tử, mới là Thái tử danh chính ngôn thuận.

Sau khi Tiên đế băng hà, Ngụy Vương liền có thể đăng cơ kế vị, chứ không phải như hiện tại, phải chịu dưới Hoàng đế, phải đợi y c.h.ế.t rồi mới có thể kế thừa ngôi báu.

Đối với hai mẹ con bọn họ mà nói, Hoàng đế chẳng qua chỉ là một hòn đá cản đường mà thôi.

Dù Thái hậu vẫn luôn cố gắng che giấu, nhưng sự chán ghét của một người dành cho người khác, thời gian dài rồi, rốt cuộc cũng không thể giấu được.

Chính vì vậy, Hoàng đế khi nhận thấy sự bất thường mới sinh nghi, hai năm trước bắt đầu sai người điều tra kỹ lưỡng nguyên do, từ đó biết được bí mật năm xưa, biết được thân thế của mình.

“Tốt, có tam đệ cùng Gia Hòa theo mẫu hậu cùng đi, trẫm cũng an tâm.” Hoàng đế với vẻ mặt yếu ớt khẽ gật đầu.

“Ai gia định mang theo Cẩm Vân cùng đi, chuyện hậu cung, cứ để Thuận Phi tạm thời quản lý vậy.”

Cẩm Vân là khuê danh của Đức Phi, nàng họ Tạ, là cháu gái ruột của Thái hậu.

“Tốt!” Hoàng đế mỉm cười gật đầu.

Xem ra, Đức Phi và Ngụy Vương câu kết trong cung còn chưa đủ, còn muốn đến Thừa Bình Hành Cung làm chuyện dơ bẩn.

Thái hậu chắc chắn biết rõ.

Hoàng đế cũng không bận tâm, việc nạp Tạ Cẩm Vân vào cung làm phi, vốn dĩ là ý của Thái hậu.

Đợi y trừ bỏ Thái hậu và Ngụy Vương, ban một chén rượu độc cho Tạ Cẩm Vân là được.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.