Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên - Chương 314

Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:56

“Được thôi, anh chuyển lời giúp tôi với lão gia, bất kể tôi có ly hôn với Giang Vũ Vi hay không, ông ấy mãi mãi là ông nội của tôi. Những điều ông ấy tốt với tôi, tôi đều ghi nhớ. Tiệc mừng thọ của ông ấy, tôi nhất định sẽ đến.”

Cúp điện thoại, tâm trạng tôi cực kỳ tốt. Còn lúc này, Giang lão gia tử đang trốn ở nơi tôi không thấy, thở dài thườn thượt, giận đến nỗi mặt tái mét.

“Thằng nhóc tốt như vậy… ly hôn rồi mà vẫn nhớ quan tâm tôi. Con nhóc thối tha kia dám ly hôn, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Sau này nhà họ Giang sẽ có thêm một đứa con trai, để nó chuẩn bị làm cháu gái đi!”

Quản gia vẻ mặt khó xử: “Lão gia, chuyện đột nhiên chồng biến thành bề trên, tiểu thư sẽ tức giận mất.”

Giang lão gia tử ôm n.g.ự.c ho khan liên tục, môi cũng tái nhợt.

“Nó đã dám ly hôn rồi, còn sợ thêm một bề trên sao? Tức c.h.ế.t nó là tốt nhất! Còn cái thằng họ Trần kia rốt cuộc là sao, mau chóng điều tra cho rõ ràng, nếu không điều tra được thì dẫn người đến đây, tôi tự mình hỏi! Tôi muốn xem con nhóc họ Lý nói có phải là thật không, nếu con nhóc thối tha đó thật sự ngoại tình, tôi, tôi sẽ đánh gãy chân nó!”

Những lời này của Giang lão gia tử, tôi không nghe được câu nào. Ăn xong bữa tối, tôi đi ngủ sớm. Những tin nhắn Cố Manh Manh gửi cho tôi, tôi đều không thấy.

Ngày hôm sau thấy lời hỏi thăm và quan tâm của cô ấy, tôi vội vàng trả lời mấy câu.

Ý thức làm bạn trai của tôi dường như vẫn còn thiếu sót, cảm giác khá là không đúng. Sau khi xử lý xong đống tài liệu kim cương, tôi thu dọn một chút rồi đến bệnh viện thăm cô ấy.

Vết thương trên trán, hôm qua va đập khá mạnh, nhưng hôm nay đã chỉ còn lại một vết mờ nhạt, dùng tóc mái che một chút là được. Vết thương ở khóe miệng cũng đã lành gần hết.

Mẹ Cố nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ mím lại, không nói lời nào mà nhường phòng bệnh ra. Cố Manh Manh đang tập đi xuống giường, tôi lập tức đi cùng cô ấy.

Cô ấy trán lấm tấm mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại nở nụ cười: “Bác sĩ nói chân của em hồi phục rất tốt, nói không chừng rất nhanh là có thể đi lại bình thường rồi.”

Tôi nghĩ đến lời mẹ Cố nói hôm qua, lòng nặng trĩu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười: “Gân cốt bị thương cần trăm ngày mới khỏi được, đừng vội, cứ từ từ thôi.”

“Bệnh viện này tuy có thực lực tổng hợp mạnh, nhưng dù sao cũng không phải bệnh viện chuyên khoa xương khớp. Chân em trước đây từng bị thương, anh nghĩ chúng ta vẫn nên đến bệnh viện ở nước ngoài xem sao, sẽ có lợi hơn cho vết thương của em hồi phục.” Dù sao thì vết thương ở chân vẫn cần tìm chuyên gia xương khớp mới đúng người đúng bệnh.

Cố Manh Manh im lặng vài giây, ánh mắt rực lửa nhìn tôi: “Anh muốn em đi nước ngoài điều trị sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười nói: “Đương nhiên là bệnh viện nào giúp em hồi phục tốt hơn, chúng ta sẽ đến đó rồi.”

Cố Manh Manh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt sâu thẳm và nồng nhiệt.

“Đổi bệnh viện sẽ cách xa anh lắm, chúng ta vừa mới yêu nhau, em không muốn xa anh. Em thấy ở đây cũng khá tốt mà.”

Tôi ít khi thấy ánh mắt cô ấy thẳng thắn đến vậy, không khỏi cụp mắt xuống, bản năng tránh né ánh nhìn của cô ấy.

“Vậy… vậy thì cứ tiếp tục điều trị bảo thủ ở đây đi. Em có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho chúng ta biết.”

Cố Manh Manh khẽ đáp một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: “Tin tức nóng hổi hôm qua…”

Tôi vội vàng giải thích: “Anh chỉ muốn vạch rõ ranh giới với Giang Vũ Vi, cô ta quá được đằng chân lân đằng đầu. Nói rõ ràng rồi, cô ta sẽ không làm những chuyện quá đáng nữa, chắc sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Anh… anh nói là chuyện ở bệnh viện hôm qua ấy.”

Cố Manh Manh lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, lòng bàn tay tôi toát cả mồ hôi, tự dưng thấy hơi căng thẳng.

Con người quả nhiên không thể nói dối, một chuyện phải dùng chuyện khác để che đậy. Nhưng nếu để Cố Manh Manh biết chuyện Giang Vũ Vi đã làm với tôi tối qua, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.

Đột nhiên, Cố Manh Manh cong khóe môi cười, mang theo chút bất lực và cưng chiều: “Em chỉ hỏi tình hình của anh thôi, sợ anh gặp chuyện lại không chịu nói với em. Căng thẳng gì chứ? Nói chuyện với em mà không tự nhiên đến vậy, em đáng sợ đến thế sao?”

Tôi sững người, không nhịn được ho khan hai tiếng: “Anh… anh chỉ sợ em nghĩ nhiều, nên mới giải thích hơi nhiều một chút.”

Tôi chỉ có một mối tình này, trước đây toàn là tôi lấy lòng Giang Vũ Vi. Ban đầu nói chuyện với cô ta tôi cũng rất căng thẳng, nhưng dù căng thẳng tôi vẫn muốn trò chuyện thêm vài câu.

Bây giờ ở bên Cố Manh Manh, tôi cũng căng thẳng, nhưng lại sợ không có chủ đề, sợ không khí im lặng, nên cố gắng tìm chuyện để nói. Cô ấy nói mỗi câu tôi đều phải vắt óc suy nghĩ để đáp lại, sợ rằng trả lời không đúng sẽ khiến không khí ngượng ngùng, hoặc làm cô ấy buồn.

Cảm giác hai mối tình này đều kỳ lạ, tôi quả nhiên không hợp yêu đương, chỉ hợp làm bạn bè thôi.

Cố Manh Manh không nói gì, ngồi xuống gọt táo cho tôi. Tay cô ấy trắng nõn thon dài,

Con d.a.o trong tay cô thoăn thoắt và sắc lẹm, rất nhanh đã gọt xong vỏ rồi đưa cho tôi.

Tôi đưa tay đón lấy, cười toe toét.

--- Chương 218 --- Nụ hôn

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.