Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Tài Sản Hàng Tỷ - Chương 408: Trước Khi Ngủ Lại Nghe Một Tràng Nịnh Nọt
Cập nhật lúc: 17/11/2025 18:28
Bọn họ đều tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau vài giây im lặng, mới nhận ra đó là sự thật.
Tần Du là người lên tiếng trước:
“Phó Oánh Oánh mất tích bao nhiêu ngày nay, hóa ra vẫn ở ngay dưới mí mắt chúng ta, sao chẳng ai phát hiện ra thế?”
Tô Nam nheo mắt, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém.
Cô ta cúi đầu, ngoan ngoãn giúp khách thử giày, còn nở nụ cười, tuy gượng gạo, nhưng trông lại dễ nhìn hơn trước nhiều, chỉ là… vẫn khiến người ta thấy lạ lùng.
Cô tiểu thư nhà họ Phó từng kiêu ngạo, hống hách là thế, giờ lại đi làm nhân viên bán hàng, Phó Dạ Xuyên sao lại ném em gái mình vào chỗ này chứ?
Ninh Triệu Liễu khẽ hỏi:
“Có nên qua xem thử không?”
Tô Nam khẽ lắc đầu, nhưng Tần Du đã kéo cả hai bước đến:
“Tất nhiên là phải xem rồi!”
“Chào mừng quý khách…”
Phó Oánh Oánh tiễn một vị khách đi xong, đang cúi đầu thì chợt phát hiện có người tiến lại, liền ngẩng lên. Khi thấy Tô Nam và hai cô bạn đứng trước mặt, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.
“Các người đến đây làm gì? Cút đi!”
Ồ, tính khí vẫn y hệt như xưa!
Tần Du cười lạnh:
“Tất nhiên là đến mua giày rồi… Phó tiểu thư, chúng tôi còn muốn biết cô đang làm gì ở đây cơ.”
Phó Oánh Oánh tức đến tái mặt, nhìn thấy Tô Nam là lại sôi máu, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Dạ Xuyên, cô ta không dám làm càn như trước.
“Liên quan gì đến các người? Mua thì mua, không mua thì biến!”
Tô Nam khẽ nhướng mày, nét đẹp sắc sảo xen lẫn chút giễu cợt:
“Không lẽ bị anh trai cô ném đến đây để trải nghiệm cuộc sống à?”
Phó Oánh Oánh nghiến răng, ánh mắt đầy oán hận:
“Còn không phải nhờ phúc của chị sao? Chị còn mặt mũi nói à?”
Tô Nam bình thản mỉm cười:
“Tôi có chứ, chỉ là… cô đáng đời thôi, liên quan gì tôi?”
Cạnh đó, người quản lý cửa hàng thấy ba người phụ nữ toàn đồ hiệu, khí chất bất phàm, vội vàng cười niềm nở:
“Oánh Oánh, là khách quen của cô sao? Có cần tôi giúp không?”
Phó Oánh Oánh còn chưa nói, Tần Du đã chỉ tay:
“Cái này, cái này… mang hết ra đây cho tôi.”
Sắc mặt Phó Oánh Oánh lập tức tối sầm, ánh mắt căm hận găm chặt vào Tô Nam. Muốn cô ta hầu hạ bọn họ thử giày ư? Đúng là tức nghẹn đến nghiến răng!
Quản lý nhỏ giọng thúc giục:
“Nhanh lên, cô không muốn lấy tiền hoa hồng sao? Cả tháng này cô mới bán được có một đôi, còn cách xa chỉ tiêu lắm đấy.”
“Xin chờ một chút, Oánh Oánh sẽ giúp các cô chọn đến khi hài lòng.”
Tô Nam mỉm cười:
“Không cần thử đâu, mấy đôi cô ấy chọn, chúng tôi mua hết. Thật sự không muốn ở đây thêm phút nào nữa.”
Phó Oánh Oánh nhíu mày, rõ ràng không tin nổi cô lại tốt bụng như thế.
“Quý khách thật là người bạn tốt của Oánh Oánh, chắc đặc biệt đến ủng hộ rồi!” Người quản lý vui mừng nói.
Tô Nam khẽ cười:
“Không phải bạn, nhưng doanh số mấy đôi này, tính vào phần cô ấy nhé, chúc buôn may bán đắt.”
Mặt Phó Oánh Oánh càng lúc càng khó coi, nhưng quản lý thì cười tươi rói, đích thân gói đồ.
Tần Du vốn định trêu cô ta thêm vài câu, nhưng thấy Tô Nam không muốn, đành thôi. Cô quẹt thẻ, rồi ba người cùng rời khỏi cửa hàng.
“Coi như rẻ cho cô ta rồi đấy! Cậu quên cô ta từng đối xử với cậu thế nào sao?” Tần Du bực bội nói.
Tô Nam cong môi, giọng thản nhiên:
“Tôi đương nhiên nhớ, nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến người nhà họ Phó nữa, một Phó Dạ Xuyên là quá đủ rồi.”
Phó Oánh Oánh yên phận được vài ngày, cứ để cô ta sống trong oán hận đi, dù sao cũng chẳng đau chẳng ngứa gì với cô.
Chỉ là nhìn dáng vẻ sa sút, uất ức mà không dám bùng nổ ấy thật sự khiến người ta thấy hả dạ trong lòng.
Ba người đi dạo thêm một vòng, thu hoạch cũng khá, thấy trời đã muộn, ai về nhà nấy.
Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, đồ của Tô Nam đã được Thường Lịch nhận lấy.
Tại biệt thự Cảnh Viên, đèn phòng khách vẫn sáng, Tô Nam vừa bước vào đã ngửi thấy mùi canh thơm ngọt lan tỏa.
Ngô Đồ Đồ cầm vá, hớn hở chạy ra đón:
“Cô Tô, hôm nay mua sắm được nhiều lắm nhỉ! Lần sau nhớ cho tôi đi cùng nhé, mắt nhìn hàng của tôi cũng không tệ đâu, lại có thể xách đồ cho cô, để quán quân Thường rảnh tay mà bảo vệ cô tốt hơn.”
