Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Tài Sản Hàng Tỷ - Chương 52: Ngại Ngùng Gì Chứ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:46
Người đàn ông đó đã chuẩn bị từ trước, mặt không đỏ tim không loạn cởi áo ngoài, lộ ra lồng ngực, đứng theo tư thế đã định. Trong phòng nhiều người như vậy chỉ có một mình Tô Nam là phụ nữ, cô lập tức sững người, mặt đỏ bừng, vội quay sang nhìn Lâm Ca.
“Chuyện này là…”
“Để tùy theo sở thích nhân tính hóa mà thiết kế các mẫu người máy trí tuệ nhân tạo khác nhau, nên chúng tôi đang thu thập dữ liệu các mẫu hình thể.” Lâm Ca giải thích đơn giản, Tô Nam liền hiểu ngay.
Đây quả thật là một công việc... hưởng thụ! Cô cắn răng nghĩ.
Trợ lý của Lâm Ca vội vàng bước vào, ghé tai anh nói vài câu, sắc mặt Lâm Ca trở nên nghiêm trọng, nhìn sang Tô Nam:
“Tô phó tổng cứ ở đây giúp trông chừng một chút, người này tôi phải đưa đi ngay. Các anh theo tôi.”
Anh vừa nói xong, mọi người lập tức đi theo. Tô Nam sững sờ ngồi lại đó, vuốt ve chú hổ con trong lòng. Lẽ nào… lại nữa?
Còn chưa kịp nghĩ xong, người tiếp theo đã bước vào. Cô không ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào màn hình pha lê trên bàn, đợi người kia bước lên để hình ảnh tự động hiển thị. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cởi đi…”
Cô bắt chước giọng điệu của nhân viên lúc nãy, bình tĩnh, theo đúng quy trình, hoàn hảo!
Người trước mặt vẫn chưa động đậy, cô cau mày giục:
“Cởi đi, cởi áo ra để tôi xem.”
Vẫn không có phản ứng.
Tô Nam mất kiên nhẫn, lại thúc:
“Ngại ngùng gì chứ? Nhanh thôi mà…”
Cô bực bội ngẩng đầu, và trong khoảnh khắc đó, đầu óc như nổ tung. Trước mặt cô là Phó Dạ Xuyên, ánh mắt đen thẫm sâu thẳm, lạnh lẽo như mũi dao.
Tô Nam phản ứng rất nhanh, khẽ nhíu mày. Tập đoàn Phó thị chẳng phải vài ngày nữa mới đến sao? Sao lại đến bây giờ?
Không khí bỗng trở nên gượng gạo, cả hai đều không nói gì. May mà Lâm Ca quay lại kịp thời:
“Tô phó tổng, tôi quên chưa nói…”
Hôm nay Phó Dạ Xuyên sẽ đến…
Anh nhìn thấy hai người đối mặt, ánh mắt và bầu không khí ngượng ngùng kia, hơi khựng lại:
“A… thì ra gặp rồi sao…” hoặc là… nói trễ rồi.
Phó Dạ Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Ca, giọng trầm thấp:
“Cởi áo gì cơ?”
Lâm Ca lập tức hiểu ra, bật cười:
“Phải rồi, thân hình của Phó tổng vẫn luôn nổi bật, hay là anh cũng tham gia thu thập dữ liệu luôn? Cởi áo ra quét hình thôi, Tô phó tổng chắc cũng rất có hứng thú nhỉ? Không biết người máy mô phỏng thân hình Phó tổng sau này sẽ lọt vào mắt xanh ai đây?”
Tô Nam đứng bật dậy, mặt không biểu cảm:
“Không hứng thú.”
Cô lập tức xoay người bước đi. Nhưng lúc này, hổ con trong lòng cô đột nhiên nhảy xuống, chạy đến chân Phó Dạ Xuyên, dụi dụi vào mũi giày hắn, hai cái móng nhỏ túm lấy ống quần hắn, lay lay nũng nịu:
“Ba ba ôm ôm…”
Tô Nam kinh ngạc quay đầu, Phó Dạ Xuyên mặt lạnh như băng cúi người nắm lấy gáy hổ con nhấc lên. Tứ chi nó đạp loạn trong không trung, như rất khó chịu, phản đối:
“Đừng túm cổ người ta… người ta khó chịu lắm…”
Phó Dạ Xuyên khó chịu nhét nó vào lòng, chẳng chút bất ngờ, rõ ràng đã quá quen với tính cách của nó. Hắn ngẩng lên nhìn Tô Nam, định nói gì đó, nhưng cô lạnh lùng liếc hổ con một cái, hừ nhẹ rồi quay lưng bỏ đi, không một chút lưu luyến.
Lâm Ca nhìn sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng ngày càng đen, không nhịn được cười:
“Vừa rồi cô ấy thích nó lắm đấy, tôi còn tưởng cô ấy sẽ mở miệng xin mang về. Nhưng vừa thấy anh chạm vào là quay lưng bỏ đi ngay…”
Phó Dạ Xuyên lạnh lùng trừng anh một cái, Lâm Ca biết điều im miệng.
Ra khỏi đó, Tô Nam nhận được cuộc gọi của Tần Du. Cô ấy đang ở trung tâm thương mại gần đó, rủ cô đi ăn.
Tô Nam cảm thấy bực bội trong lòng, liền đồng ý ngay. Cô báo một tiếng với thư ký Dư rồi lập tức đến chỗ Tần Du.
Hai người đến một quán lẩu mới mở, Tần Du đã đặt bàn trước nên không cần xếp hàng. Họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Khi ăn gần xong, Tần Du liếc nhìn điện thoại rồi bật cười.
Cô ấy đưa điện thoại cho Tô Nam:
“Cậu xem Trình Ý đúng là đồ ngốc!”
Tô Nam liếc nhìn, thấy Trình Ý đăng một tấm ảnh đã cắt ghép trên mạng xã hội, tấm ảnh Tô Nam và Phó Dạ Xuyên khiêu vũ bị chỉnh sửa thành cậu ta và Tô Nam, còn chú thích thêm:
“Thế này mới gọi là xứng đôi chứ!”
Nhưng mà…
Dưới phần bình luận, lại bất ngờ xuất hiện… Phó Dạ Xuyên.