Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Tài Sản Hàng Tỷ - Chương 63: Ra Oai Phủ Đầu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:47
Phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ, sự im lặng kéo dài suốt một phút!
Sắc mặt Chương Minh tái xanh, ông ta không ngờ Tô Nam lại xoay chuyển được tình thế. Vừa định mở miệng:
“Không phải là nói rằng…”
Tô Nam không thèm nhìn ông ta, liền cắt lời:
“Tôi tin rằng sáng nay mọi người đã nhận được thông báo, khi tổng giám đốc không có mặt, tất cả công việc lớn nhỏ trong công ty sẽ do tôi phụ trách. Dự án này do tôi chủ trì. Từ giờ phút này, ai không muốn làm thì lập tức viết đơn từ chức, chức vụ sẽ do cấp phó đảm nhận. Tổng giám đốc bên đó tôi sẽ tự giải thích.”
Cả phòng lập tức như bị một luồng khí lạnh thổi qua, im phăng phắc. Ai đã leo đến vị trí này chẳng phải đều là kẻ từng xông pha chiến đấu sao? Ai ngốc đến mức lúc này còn dại dột?
Dù có ghét chuyện Tô Nam được nhảy dù lên vị trí phó tổng, nhưng từ ngày đầu tiên cô đến, ai cũng thấy rõ sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ Tô Cẩn. Tô Nam không phải người có thể đắc tội!
Nhiều người bắt đầu hối hận vì đã bị Trương Minh xúi giục, nhân cơ hội này dám giở trò ra oai phủ đầu với cô.
Cả phòng họp tràn ngập không khí ngột ngạt, lạnh lẽo. Không ai dám mở miệng. Chương Minh cũng biết mình đã thất thế, không còn ai dám hùa theo ông ta gây khó dễ nữa.
“Giám đốc Thẩm của phòng kế hoạch, hôm nay có thể nộp bản kế hoạch không?”
Người bị gọi tên - Thẩm Tịch Đông - giật mình ngẩng đầu lên:
“Được, phó tổng Tô! Phòng kế hoạch của chúng tôi sẽ họp ngay lập tức, đảm bảo trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án tốt nhất, tuyệt đối không để công ty bị chậm tiến độ!”
Đã sống trong môi trường này lâu, ai mà chẳng là lão luyện gió chiều nào theo chiều ấy? Cho bậc thang là phải bước xuống ngay, không bước sẽ ngã chết!
Tô Nam hài lòng gật đầu, giọng cũng dịu lại, nhìn sang những người khác: “Còn các bộ phận khác thì sao?”
“Chúng tôi sẽ lập tức họp bàn, cam kết không làm công ty thất vọng!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng vậy!”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả, đang chờ ra trận đây!”
…
Mọi người rôm rả tiếp lời, bầu không khí cũng dịu xuống rõ rệt. Tô Nam cũng không giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa, trở lại với nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng tham gia vào cuộc thảo luận.
Thật ra họ không phải không chuẩn bị. Ngược lại, mọi người đều đã chuẩn bị rất kỹ càng. Là lãnh đạo của một tập đoàn lớn, ai nấy đều có năng lực vượt trội, chẳng phải là kẻ không biết thời thế.
Chỉ có Chương Minh và Lâm Sương là bị bỏ lơ một cách cố ý. Sắc mặt hai người lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.
Tô Nam cũng chẳng để tâm. Dù sao thì đó cũng là châu chấu mùa thu, nhảy nhót thêm được bao lâu?
Cuộc họp sắp kết thúc, Tô Nam nhìn đồng hồ rồi nói:
“Mặc dù nhóm nghiên cứu cốt lõi ở bên tập đoàn Cự Lập, nhưng chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị. Trước đó tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Lâm của bên họ, tuy không thể tham gia vào giai đoạn phát triển kỹ thuật trọng yếu, nhưng ngài ấy đã đồng ý để chúng ta cử hai chuyên viên kỹ thuật tham gia vào giai đoạn hậu kỳ. Hai người này công ty chúng ta sẽ cung cấp điều kiện tốt nhất, nhưng yêu cầu bắt buộc là phải đáng tin cậy. Phòng nhân sự hãy bắt đầu tìm người phù hợp, chú ý thật kỹ.”
Tô Nam rất hài lòng với buổi họp hôm nay. Khi kết thúc, nhiều người cố ý nán lại bắt chuyện để tạo quan hệ, cô cũng đáp lại từng người, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, chẳng ai nhìn ra người vừa nãy còn nghiêm nghị và gay gắt chính là cô.
Dư Lâu vội vã bước đến, ghé tai nói nhỏ:
“Phó tổng Tô, chủ tịch tập đoàn Phó thị, ngài Phó đã tới rồi.”
Tô Nam nhướng mày:
Nhanh như vậy sao? Phó lão gia này còn mất kiên nhẫn hơn cô nghĩ…
Dù gì cũng là chủ tịch của tập đoàn Phó thị, cả vì công việc lẫn quan hệ riêng tư, cô không thể tỏ thái độ thất lễ. Tô Nam gật đầu, lập tức rời đi.
“Ông ấy đang đợi ở phòng khách tiếp khách sao?” Tô Nam hỏi.
Dư Lâu lắc đầu:
“Ông ấy đi thẳng vào văn phòng của cô rồi.”
Tô Nam hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Rõ ràng là đến vì chiếc tẩu ngọc lục bảo kia.
Cô cúi đầu cười nhẹ, đẩy cửa bước vào, không ngờ trong phòng không chỉ có Phó lão gia mà còn có cả Phó Oánh Oánh.
“Không biết phép tắc gì à, vào phòng sao không gõ cửa?” Phó lão gia ngồi ngay ngắn trên sofa, mặt lạnh nhìn người vừa bước vào.
Ra oai phủ đầu à? Cô vừa mới trải qua một lần rồi, giờ lại tiếp tục?
“Chủ tịch Phó, đây là văn phòng của tôi, tôi chưa từng phải gõ cửa khi vào.”