Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 66: Gian Tế Thôi Mà, Đương Nhiên Là Giết Chết.

Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:09

Chuyển ngữ: Naomi.

Đến giờ Tỵ, Sở Ý dẫn quân lên đường, trước cổng thành cờ xí rợp trời, cả đội quân hùng hậu xếp hàng chỉnh tề chờ xuất phát.

Lính gác cổng thành đang lần lượt kiểm tra lệnh bài của Bạch Vũ quân, đội quân tinh nhuệ cưỡi ngựa đồng hành cùng Sở Ý, các phó tướng còn lại thì dẫn theo một bộ phận binh mã khác, xe ngựa chở lương thảo và quân nhu theo sát phía sau.

Sở Ý ghì cương dừng ngựa trước cổng thành, nhìn dòng người tấp nập ra khỏi thành, ánh mắt bất giác lướt về phía cao trên thành lầu.

Trên mái cong đã ngưng tụ một lớp sương hoa, sau những lỗ châu mai không một bóng người, ngay cả một góc áo cũng không thấy, chỉ có cờ xí bay phần phật.

"Nhóc vô lương tâm."

Hắn khẽ thở dài một tiếng, đầu ngón tay siết chặt dây cương, nhưng cổ họng lại dâng lên vị chát.

Đêm qua rõ ràng còn ghé vào tai thủ thỉ nói không nỡ xa hắn, giờ đây lại chẳng thèm lộ mặt, thật sự không đến tiễn hắn ra khỏi thành.

Trong lúc tâm trí hơi trầm xuống, bên cạnh bỗng vang lên tiếng vó ngựa đến gần.

"Tiểu tướng quân."

Mộ Thăng thúc ngựa tiến lên, giơ tay đưa đến một cuốn danh sách, bên trong chi chít những cái tên phía sau có đóng dấu đỏ sẫm. "Đây là danh sách tân binh đi Lương Châu lần này, mời ngài xem qua."

Sở Ý nhận lấy danh sách, lật xem một lúc, sau khi xác nhận không có sai sót liền trầm giọng ra lệnh: "Bảo lính gác cổng thành kiểm tra kỹ càng, số người đầy đủ, lệnh bài đầy đủ, không được có sai sót."

Tình hình Lương Châu phức tạp, nếu lúc này có người làm lính đào ngũ, khó tránh khỏi làm rối loạn lòng quân, hậu họa khôn lường.

Mộ Thăng gật đầu, đáp: "Xin yên tâm."

Ánh mắt Sở Ý lướt qua đội ngũ đông nghịt trước cổng thành, tân binh của Bạch Vũ quân đều mặc giáp vải màu xanh sẫm, eo đeo lệnh bài bằng sắt đen, lính gác cổng thành đang kiểm tra từng người, lúc đi qua đi lại, tiếng "cạch cạch" do lệnh phù và lệnh bài va chạm vào nhau vang lên giòn giã có trật tự.

Hắn thờ ơ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Giữa đám đông, có một bóng lưng thấp bé ẩn mình trong hàng ngũ, thân hình hơi gầy nhỏ, cả người hơi còng xuống.

...Quá thấp.

Thấp hơn nửa người so với binh lính bình thường.

Sở Ý khẽ nhíu mày: "Trong số tân binh đi Lương Châu lần này, có người nào vóc dáng tương đối thấp bé không?"

Mộ Thăng hồi tưởng lại, rồi gật đầu đáp: "Quả thực có mấy người. Thân hình họ tuy hơi gầy nhỏ, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ cũng khá xuất sắc, cưỡi ngựa b.ắ.n cung thành thạo, đặc biệt rất có ưu thế trong việc đột kích ban đêm và ẩn nấp, cũng coi như là những người được tuyển chọn kỹ càng."

"Có vấn đề gì sao ạ?"

Sở Ý trầm ngâm một lát: "...Có lẽ có, cũng có lẽ không."

Hắn hiểu rõ tiêu chuẩn tuyển chọn của Bạch Vũ quân hơn ai hết, thân hình tuy không phải là yêu cầu tuyệt đối, nhưng có thể đứng vững trong quân đội với vóc dáng gầy nhỏ tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.

Nhưng dáng đi của bóng lưng vừa rồi mơ hồ lộ vẻ gượng gạo, dường như đang cố ý che giấu điều gì đó.

Lệnh bài của Bạch Vũ quân do chính tay hắn phát ra, Đông Cung Thái tử và hoàng đế đều giữ lại một bản để phòng khi điều động. Về lý thuyết, lệnh bài này sẽ không bị người khác động vào.

Nếu thật sự có người liều lĩnh... hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì, dám không tiếc mạng sống trà trộn vào.

Đồng tử Sở Ý khẽ co lại, đang định nhìn kỹ, bóng hình đó dường như có cảm giác, đột nhiên nghiêng người lủi vào trong đám đông, chớp mắt đã biến mất không dấu vết.

Mộ Thăng nhận ra sự khác thường của hắn, thăm dò gọi: "Tiểu tướng quân?"

Sở Ý rũ mắt, che đi sự sắc bén nơi đáy mắt, nhắm mắt tập trung một lúc, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường: "Vừa rồi lúc kiểm tra danh sách có sai sót gì không?"

"Trước khi khởi hành, Binh bộ và lính gác đã nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt những người đi theo, lệnh bài, thân phận đều đã kiểm tra không có gì sai sót ạ."

"Biết rồi." Giọng hắn không nghe ra cảm xúc gì.

Sở Ý không nói thêm nữa, vẻ nghi ngờ giữa mày mắt hơi dịu đi. Hắn cong ngón tay gõ nhẹ lên danh sách, rồi ném nó vào lòng Mộ Thăng, nhàn nhạt nói: "Lên đường."

Lệnh vừa ban ra, thiết kỵ rầm rập chuyển động, đội quân sau khi ra khỏi thành liền đi dọc theo đường quan lộ tiến về phía trước.

Mái cong của thành lầu cao sừng sững dần thu nhỏ lại thành một chấm mực, những cây ngô đồng hai bên đường quan lộ đứng im lìm dưới ánh nắng mùa thu, lúc gió nổi lên, lá khô rơi xào xạc.

Lờ mờ khiến người ta nảy sinh một ảo giác.

Đêm đó dưới trăng, mái tóc đen như gấm trải trên thư án, cũng rơi lả tả như vậy.

...

Hai ngày đầu hành quân, dọc đường vẫn còn có trạm dịch để nghỉ chân, lờ mờ còn có thể nhìn thấy những vùng đất quen thuộc. Nhưng qua ba ngày nữa, đội quân phải đi sâu vào núi rừng, vượt qua đèo ải, coi như là đã hoàn toàn rời xa quê nhà, rời xa người thân.

Đến lúc đó, phía sau là gió tuyết và khói lửa vô tận, không còn chỗ cho sự hối hận. Dù có hối hận, cũng không có cách nào tự mình trở về Thượng Kinh.

Hoàng hôn buông xuống, những chiếc đèn lồng vàng vọt dưới mái hiên trạm dịch khẽ lay động theo gió, chúng đung đưa tạo ra những vệt sáng li ti, cơn gió đêm mang theo bụi đất thổi qua giấy dán cửa sổ.

Các binh sĩ kết thúc một ngày hành quân, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, họ bèn tụm năm tụm ba ngồi quây quần bên nhau.

Có người ngồi khoanh chân trên đất, ngẩng đầu uống nước giải khát. Có người thì dựa vào cột, hứng khởi kể chuyện quê nhà, lời nói xen lẫn những tiếng cười sảng khoái.

Còn ở một góc hẻo lánh của trạm dịch, có một thiếu niên gầy gò lặng lẽ ngồi một mình.

Thân hình hắn mảnh khảnh, một cơn gió cũng có thể thổi ngã, đầu cúi gằm, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh sáng vàng vọt mờ ảo chiếu lên nửa bên gò má hắn, làm cho gương mặt trông đen sạm đi.

Chỉ có điều làn da đen của hắn trông vô cùng kỳ quái.

Thiếu niên tỏ ra xa cách ngàn dặm, không hề có ý định trò chuyện với ai, nhưng không tránh khỏi có tân binh tính tình thẳng thắn tiến lên bắt chuyện.

Tân binh bước nhanh đến, vỗ vai thiếu niên, cười nói: "Huynh đệ, sao lại ngồi một mình thế? Lần đầu theo hành quân phải không, đừng có gượng gạo, qua đây nói chuyện chút đi."

Vai thiếu niên khẽ cứng lại, theo phản xạ muốn né tránh, đầu càng cúi thấp hơn, giọng nói nghèn nghẹn truyền ra: "Không cần đâu..."

Tân binh sững người, nụ cười trên mặt khựng lại, thầm nghĩ dù sao mình cũng có ý tốt, không ngờ lại bị đối xử lạnh nhạt.

Hắn xoa xoa mũi, ngượng ngùng thu tay về, xoay người trở lại chỗ đồng đội, hạ thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu huynh đệ này tính tình lạnh lùng thật."

"Chứ sao?" Một người khác liếc về phía thiếu niên đó, cũng không khỏi gật đầu: "Các ngươi có phát hiện không, tiểu tử đó suốt đường đi không nói năng gì nhiều, cũng không ở chung với bọn mình, tự mình thuê một phòng hạng sang ở riêng đó."

"Chậc chậc, tự mình ở phòng hạng sang? Chuyện này cũng lạ thật."

Có người đầy ẩn ý nói: "Có lẽ là thiếu gia nhà nào đó. Được nuông chiều quen rồi, cậy nhà có chút cửa nẻo, tạm thời đi lính, muốn theo tiểu tướng quân đến Lương Châu để kiếm chút danh tiếng, về kinh còn dễ kiếm được một chức quan nửa vời. Các ngươi có thấy ai định lập thân trong quân đội mà còn kén chọn chỗ ở như vậy không?"

"Hành quân ba ngày nữa là không còn trạm dịch, phải dựng trại rồi. Đến lúc đó ăn gió nằm sương, đâu còn thoải mái như bây giờ, xem lúc đó hắn còn chịu nổi không."

Trên đường hành quân ngày này qua ngày khác khó tránh khỏi nhàm chán, gặp phải một người không hòa đồng như vậy, mọi người dứt khoát lấy ra để giải khuây.

Trong lúc nói chuyện, giọng điệu tuy có vài phần giễu cợt, nhưng khó che giấu sự tò mò đối với thiếu niên đó.

Tuy nhiên có một người lại khác.

Hắn không hề xem chuyện này như một trò đùa như những người khác, mà theo phản xạ nhíu mày.

Điều cấm kỵ nhất khi hành quân chính là có người không rõ thân phận trà trộn vào đội ngũ, nếu thật sự là một tiểu thiếu gia yếu đuối thì cũng đành chịu, cùng lắm chỉ là không chịu được khổ cực. Nhưng lỡ như có ý đồ khác, giấu giếm mục đích gì đó không ai biết, vậy thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

Hắn trầm ngâm một lát, lặng lẽ thu lại sắc mặt, đứng dậy bước về phía phòng của phó tướng, định báo cáo sự việc.

Trong nháy mắt, đã đến ngày hành quân thứ ba, đội quân đã tiến sâu vào rừng núi, dọc đường không còn trạm dịch nào để nghỉ chân, đành phải dựng trại giữa vùng hoang dã.

Lửa trại bùng cháy, tia lửa b.ắ.n tung tóe, chiếu lên gương mặt mọi người lúc sáng lúc tối. Gió đêm thổi bay rèm lều phần phật, những con ngựa chiến ở xa khẽ hí, xen lẫn tiếng cây cỏ lay động xào xạc, hơi lạnh ngày càng đậm.

Giữa doanh trại, một đám binh sĩ quây thành nửa vòng tròn để sưởi ấm, thiếu niên vốn im lặng ít nói cuối cùng cũng mở lời, giọng nói thấp thỏm: "Các vị đại ca... bây giờ đã vào rừng núi rồi, có phải là dù thế nào cũng sẽ không có cơ hội trở về Thượng Kinh nữa không?"

Lời này vừa nói ra, trong đám đông có một thoáng xôn xao, ánh mắt binh sĩ đầy hồ nghi nhìn thẳng vào thiếu niên, chất vấn: "Ngươi định làm lính đào ngũ à?"

"Không phải không phải!" Thiếu niên vội vàng xua tay, nhỏ giọng nói: "Ta sợ có người đưa ta đi. Thôi, không về được thì tốt."

Thấy thiếu niên vốn hay đi một mình này cuối cùng cũng chịu nói vài câu, mọi người cảm thấy mới lạ, nhất thời bảy miệng tám lời hỏi han: "Huynh đệ, rốt cuộc ngươi từ đâu đến vậy?"

"Xưng hô thế nào?"

"Tiểu huynh đệ, đừng có lúc nào cũng im lặng như vậy chứ, chúng ta cùng nhau hành quân, cũng nên làm quen với nhau một chút."

Bầu không khí tưởng chừng thoải mái tùy ý, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự dò xét, lưng thiếu niên thẳng tắp, dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, cúi đầu đáp: "...Họ Phương."

"Phương?" Có người vuốt cằm trầm tư nói: "Trong kinh thành cũng có đại gia tộc họ Phương, không biết là nhà nào?"

Thiếu niên mi mắt khẽ cụp: "Chỉ là nhà họ Phương bình thường thôi."

"Ồ... vậy nhà ngươi cũng luyện võ à? Trước đây từng luyện ở quân doanh nào? Có nghe qua danh tiếng của vị tướng quân nào không?"

Dưới ánh lửa chiếu rọi, thiếu niên rũ mắt, số chữ trả lời luôn không nhiều, tránh nặng tìm nhẹ. Tất cả những chuyện liên quan đến quá khứ trong quân đội đều nói qua loa cho xong, thậm chí đến cả những quy tắc huấn luyện cơ bản cũng trả lời một cách rời rạc.

Âm thanh xung quanh dần nhỏ đi, dần dần có người nhận ra điều không ổn, chân mày nhíu chặt, những câu hỏi thăm dò vốn mang tính chất đùa cợt lập tức ngưng lại.

Một người nhập ngũ hành quân, sao mà đến cả quy tắc huấn luyện cũng không rõ?

Trong đám đông, có người ánh mắt hơi trầm xuống, ra hiệu. Một binh sĩ lập tức hiểu ý, lặng lẽ lùi lại vài bước, vòng ra khỏi đám đông, bước nhanh về phía lều quân ở giữa doanh trại.

Trong lều của tướng lĩnh, trên bàn thấp có một thanh trường đao đặt ngang.

Sở Ý nghiêng người dựa vào án, nửa bên mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chiếc áo choàng đen khoác hờ sau lưng, đầu ngón tay từ từ lướt qua thân đao, lau đi từng chút vết m.á.u chưa sạch trên đó.

Ngoài lều, một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần, ngay sau đó một binh sĩ vén rèm bước vào, một gối quỳ xuống, chắp tay ôm quyền: "Tiểu tướng quân, trong quân có thể đã có gian tế trà trộn vào!"

Động tác lau trường đao của Sở Ý hơi dừng lại, ánh mắt hơi lạnh đi, ngước mắt nhìn lên, nói từng chữ một: "Gian tế?"

Binh sĩ nín thở, nuốt nước bọt, cắn răng bẩm báo: "Là một thiếu niên vóc dáng tương đối thấp bé. Suốt đường hành quân đều đi một mình, hễ hỏi đến chuyện quân sự đều không biết, thân phận vô cùng đáng ngờ!"

Sở Ý hơi nhíu mày, trong đầu hiện lên bóng dáng thiếu niên gầy nhỏ ở cổng thành ba ngày trước.

Thực ra vào ngày đầu tiên ở trạm dịch, đã có phó tướng đến mật báo, nói rằng trong doanh trại dường như có người không rõ thân phận trà trộn vào. Hắn án binh bất động, chính là muốn xem thử, người này rốt cuộc sẽ gây ra sóng gió gì.

Không ngờ liên tiếp ba ngày vẫn bình yên vô sự, nhưng những lời bàn tán về thân phận đáng ngờ của thiếu niên đó lại ngày càng dữ dội, lan truyền rộng rãi.

Binh sĩ cúi đầu, cẩn thận hỏi: "Tiểu tướng quân... chuyện này nên xử lý thế nào ạ?"

Ánh mắt thiếu niên lại dừng lại trên thanh trường đao, đầu ngón tay khẽ ấn một cái, thân đao phát ra tiếng vang nhẹ, dường như có chút không kiên nhẫn mà khinh miệt cười một tiếng.

"Xử lý thế nào?" Giọng hắn lãnh đạm, mày mắt thoáng chút ý cười, nhưng lại khiến người ta rùng mình không thôi: "Một tên gian tế thôi mà, đương nhiên là g.i.ế.c chết."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.