Sau Khi Trọng Sinh, Quý Phi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 28: Ngôi Thái Tử Sắp Định

Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:00

Cung Tiêu Phòng.

“Bẩm Hoàng Hậu, Đoan Vương điện hạ đến rồi.”

Dung Hoàng hậu vận y phục trắng, dung nhan tiều tụy, đang cầm một bức họa dạ yến đêm Giao thừa ngắm nghía. Bà khẽ gật đầu:

“Cho nó vào.”

Đoan Vương sải bước tiến vào, hành lễ xong liền nói thẳng:

“Mẫu hậu, mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi mẫu hậu hạ lệnh.”

Ánh mắt từng như nước c.h.ế.t của bà rốt cuộc cũng gợn lên vài tia sóng nhẹ.

“Giao thừa sắp tới rồi, bản cung không muốn cô đơn lạnh lẽo. Nếu bọn họ không muốn ta sống yên ổn, thì đừng ai mơ được an nhàn.”

Một lát sau, Đoan vương tiếp nhận bức thư tay từ tay Hoàng hậu, sải bước rời khỏi chính điện.

Bà lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn khuất dần, ngơ ngẩn xuất thần:

“Ngày nào vào cung Tiêu Phòng, còn là Hằng nhi nắm tay dẫn nó đến. Nay đã trưởng thành, mơ hồ đã có vài phần bóng dáng Hằng nhi.”

“Đoan vương điện hạ được Thái tử điện hạ dốc lòng dạy dỗ, tất nhiên mưu trí xuất chúng, can đảm hơn người.” Thị nữ Tẩm Phương dâng trà nóng, nhẹ giọng nói, “Nương nương vốn tưởng phải sang năm mới có thể ra tay, ai ngờ điện hạ đã âm thầm chuẩn bị sẵn, sớm hơn dự kiến nhiều, thật sự không phải người tầm thường.”

“May mà bản cung không nhìn lầm người.”

Mười ngày sau.

Ngự sử trung thừa Tào Vận, thiếu khanh Đại Lý Tự Văn Tiêu, và Thị lang bộ Lại La Liệt đồng loạt trình lên điện Tử Thần nhiều tấu sớ, liệt kê hàng loạt tội danh của gia tộc Quý phi Kiều thị và phi tần của Khắc vương là Tiêu thị.

“Ca ca của Quý phi Kiều thị, Kiều thị lang, phô trương xa xỉ, mở rộng phủ đệ, bán quan chức, cấu kết quan lại Dương Châu buôn lậu muối tư…”

“Tiêu thị - phi tần của Khắc vương, để đệ đệ phóng ngựa giữa đường, gây ra thương vong, người bị hại tố cáo thì bị đổ oan, đày vào ngục giam…”

“Mẫu thân Tiêu thị cho vay nặng lãi ở Dương Châu…”

“Bệ hạ, ngoài ra còn rất nhiều tội trạng khác, thần không dám dâng lên.”

Trường Trị đế càng đọc, sắc mặt càng u ám.

Bán quan chức, buôn muối lậu, cho vay nặng lãi — mỗi một tội đều là trọng án gây hại cho dân sinh, ảnh hưởng triều đình.

Ông nhắm mắt lại, không muốn đọc thêm, “bốp” một tiếng khép mạnh tấu chương.

Khi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng, vừa phẫn nộ vừa mệt mỏi.

“Ba vị khanh gia, các ngươi biết rõ Thái tử mới qua đời, ngôi trữ còn bỏ trống, mà còn dâng tấu vào lúc ta đang đau mất con, là muốn ép trẫm không được yên ổn sao? Hay là… có hoàng tử hay phi tần nào sai khiến các ngươi, muốn lấy việc này ép trẫm?”

Ba người lập tức quỳ xuống, đồng thanh kêu “Thần không dám”, song không một ai thoái lui.

“Chính vì Thái tử đã mất, dân tâm bất ổn, bệ hạ u sầu, dễ vì bi ai mà sai lầm. Thần là bầy tôi, không thể không tận trung khuyên can, xin bệ hạ xét người theo việc, xử lý công minh các vụ án.”

“Các ngươi chỉ muốn trẫm xử trí Khắc vương mới chịu vừa lòng? Hử?”

“Thần đợi tuyệt không có ý ấy, chỉ là sự thực bày ra, không dám đoán định. Nếu bệ hạ không tin, có thể sai ba ty đến điều tra. Nếu thần đợi có lời nào dối trá, cam nguyện chịu phạt.”

Sắc mặt Trường Trị đế xanh xám.

Tấu chương cùng trình bởi Ngự sử đài, Đại Lý Tự và bộ Lại, còn có thể là giả sao?

Nếu còn lập thêm ba ty để tra xét, e sẽ khiến lòng trung nghĩa toàn triều nguội lạnh.

Tiễn ba người lui, ông sắc mặt âm trầm, bước vào cung Tiêu Phòng.

“Ngươi thật sự không dung nổi Kiều Quý phi và Khắc vương sao? Tâm địa hẹp hòi như vậy, đâu xứng là mẫu nghi thiên hạ?”

Trường Trị đế đứng từ trên cao nhìn xuống Dung Hoàng hậu đang hành lễ, mặt lạnh như băng:

“Trước kia ngươi cũng được xem là hiền đức, nay lại toan tính mưu sâu, ép trẫm lập Thái tử. Trong mắt ngươi còn có trẫm là thiên tử hay không?”

Nghe vậy, Dung Hoàng hậu không chờ ông bảo bình thân.

Bà đứng thẳng dậy, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn ông.

“Phải, trước kia thiếp cũng từng là hiền hậu.”

“Chấp nhận để bệ hạ sủng ái Kiều quý phi, để người đoạt lấy biết bao quyền lợi vốn thuộc về thiếp, trao cho ả ta. Chấp nhận bệ hạ sủng thiếp mà diệt thê, khiến thiếp mất hết thể diện. Thậm chí… chấp nhận người không màng sống c.h.ế.t của Hằng nhi.”

“Hằng nhi xương cốt còn chưa lạnh, bệ hạ đã quên hết lời hứa năm xưa, trọng dụng Khắc vương. Người còn từng xem thần thiếp là hoàng hậu? Từng coi Hằng nhi là con? Nhắc đến ép buộc… chẳng lẽ không phải bệ hạ ép buộc thiếp trước sao?”

Lông mày Trường Trị đế cau lại, song lại không biết nên phản bác từ đâu.

Cuối cùng chỉ lạnh lùng buông một câu:

“Ngươi tự lo lấy mình.”

Rồi phất tay áo bỏ đi.

Tẩm Phương tiến lên đỡ bà, thấp giọng đầy lo lắng:

“Bệ hạ không còn màng mặt mũi thế này… có khi nào thật sự lập Khắc vương…”

“Ông ta sẽ không, cũng không dám.” Dung Hoàng hậu lạnh lùng cười khẩy.

“Khắc vương thanh danh xấu xa, sớm muộn gì cũng lộ mặt thật. Ông ta làm sao nỡ để bản thân bị lưu danh ‘hôn quân tuổi xế chiều’ trên sử sách.”

“Dù ông ta không lập Đoan vương, cũng tuyệt không dám lập Khắc vương. Chỉ cần nhà họ Kiều vẫn còn là thần tử, bản cung không sợ gì cả.”

“Nếu bệ hạ lập người khác thì sao…”

“Bản cung sẽ không cho ông ta cơ hội đó.”

Người bà nói — chính là Trường Trị đế.

Cận Giao thừa, vương phủ khắp nơi đều treo lồng đèn đỏ, giấy cắt hình niên thú đỏ chói, ngay cả đá kê hành lang cũng dán chữ “Phúc”, “Thọ” cầu cát tường.

Nhưng nay không như xưa, trong phủ người đi lại thưa thớt, lời nói tiếng cười như tan biến.

Trời đen kịt mây, âm trầm đè nặng khiến người khó thở.

“Vì Thái tử Ý Đức mới mất, bệ hạ hạ chỉ hủy yến tiệc Giao thừa và đại điển, ban chiều Phó Trắc phi đưa quà Tết tới cũng nói vương phủ không mở yến, bảo các tiểu chủ tử cứ ăn Tết ở viện mình.”

Đan Thanh bưng hộp giấy cắt màu dùng cho giao thừa:

“Mấy thứ này… có nên cất đi không ạ?”

Cố Thanh Chiêu liếc qua, khẽ thở dài:

“Cất đi. Thời gian ngắn tới, chẳng dùng đến đâu.”

Tì nữ Phỉ Tử bước vào, bưng khay quýt vàng:

“Chủ tử, đây là Trắc phi gửi tới, là quýt vàng cống phẩm từ Hoài Dương, nghe nói Ngự sử Tề chia được một xe, đưa cho Tề Trắc phi hai sọt. Vị ngọt thanh, vỏ mịn, người thử xem?”

Cố Thanh Chiêu cầm một quả, trầm ngâm:

“Người nhà họ Tề từng đến phủ?”

“Muốn đưa quýt cho Trắc phi, chắc là do nhà họ Tề phái người đích thân tới.”

Nàng khẽ gật đầu, đặt lại quả quýt.

“Lâu rồi Trắc phi chưa ra ngoài, chúng ta qua thăm một chút.”

Đến chính viện, Tề Trắc phi vội kéo nàng vào, đuổi thị nữ ra ngoài, đóng kín cửa sổ.

“Ta biết muội hiểu ý ta, nếu không, còn phải phái người đi mời.”

“Từ sau lần thăm Trần thị, tỷ chưa từng rời viện, ngay cả thỉnh an vương phi cũng không đi. Giờ lại đột nhiên gửi quýt tới, ta thực có chút nghi hoặc.”

Tề Trắc phi ngó ra ngoài, thấy không có ai, mới hạ giọng nói:

“Giờ ta cũng không giấu muội nữa. Dạo trước nhà ta gửi thư, bảo dù có chuyện gì cũng không được rời Vi Duệ viện, thậm chí viện mình cũng không nên ra. Dạo gần đây các hoàng tử lớn đều bị giữ trong cung, a di ta cũng không ra mặt, thư từ đều bị chặn. E là… chuyện lập trữ sắp định rồi. Một mất một còn, hoặc là điện hạ ta, hoặc là Khắc vương. Ta thật sự rất lo.”

“Muội nói xem, điện hạ nhà ta… có được không?”

Đến lúc này, Tề Trắc phi – vốn xuất thân đại tộc – cũng không dám chắc. Thành hay bại, đều liên lụy đến bao nhiêu gia tộc.

Còn Cố Thanh Chiêu, tuy kiếp trước đã biết Đoan vương sẽ là người đăng cơ, nhưng trước khi mọi chuyện định hình, tất cả chỉ là hư vô.

Nàng cũng không dám chắc.

Nhưng…

“Thay vì thấp thỏm bất an, chi bằng tin tưởng vào điện hạ.”

Đã ở trong phủ Đoan vương, nhận lấy phú quý, nếu ngày sau thất bại, nàng cũng không thể lùi bước.

Nàng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười — vừa là lời an ủi, vừa là hạ quyết tâm.

Tề Trắc phi mắt sáng ngời, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:

“Muội nói đúng.”

Hôm đó, Cố Thanh Chiêu không rời viện chính.

Hai người cùng ngồi, chẳng ai ngủ được.

Đừng nói bọn họ, Giao thừa năm Trường Trị thứ mười bảy, khắp kinh thành không ai yên lòng.

Đêm xuống, sấm vang như xé trời, mưa lớn đổ xuống.

Phong ba mưa bão, là một đêm đại mưa nhiều năm mới gặp.

Trong điện Tử Thần, Trường Trị đế cho lui tất cả thị vệ, tay phải cầm bút, tay trái chạm mãi vào tờ chiếu chỉ viền vàng.

Đó là chiếu thư lập trữ.

Phía sau chữ “Thái tử” vẫn còn trống, bút mãi chưa hạ.

Bên cạnh chiếu là một tờ tuyên chỉ trắng lớn, trên có tên bốn năm hoàng tử.

Có người là con phi tử được sủng ái nhất, ông yêu thương vô cùng.

Có người là con nuôi của Hoàng hậu, là người ông từng định chọn làm trữ quân.

Còn lại đều có năng lực, đủ tư cách làm thái tử…

Trong các cái tên, chỉ duy có tên Khắc vương là được khoanh đỏ.

Mưa càng lúc càng lớn.

Từng hạt mưa đập lên mái hiên, lộp bộp không dứt — như đang thúc giục ông quyết định.

Ông nín thở rất lâu, nhưng bút vẫn chưa hạ.

Ngẩng đầu nhìn qua bình phong ra ngoài cửa sổ.

Trong chớp mắt, một tia sét tím rạch ngang mưa gió, chiếu rọi lên trời đêm hoàng cung, phá tan bóng tối đen kịt.

Chỉ trong một khắc, cả cung thành như sáng rực ban ngày.

Khi ánh sáng vụt tắt, sắc đêm trở lại.

Trường Trị đế lúc này mới bừng tỉnh.

Ông rốt cuộc cũng đặt bút, hạ chữ lên chiếu thư:

“Hoàng tử Tàng… thiên tư thuần mỹ, nhân hiếu thuần sâu, nên sắc phong làm Thái tử, kính cáo trời đất, tông miếu, xã tắc.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.